Anh vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, vừa nói xong cũng chẳng quan tâm đối phương nghĩ gì, trực tiếp đút tay vào túi, xoay người bước thẳng về phía văn phòng, chỉ để lại cô đứng đó một mình, trừng mắt tức giận nhìn theo bóng lưng anh rời đi.
Những phiền muộn trước đó chẳng hiểu sao vào lúc này tức khắc liền tan biến, thậm chí còn có chút hả hê.
Anh trở về văn phòng của mình, ngồi xuống ghế làm việc, lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn vào bức ảnh trên màn hình, bỗng rơi vào trầm tư.
Hạ Giai Thành vốn chẳng mấy bận tâm đến hình nền điện thoại, trước tối qua, điện thoại của anh vẫn để hình nền mặc định ban đầu. Nhưng sau khi thấy mấy tấm ảnh trên Weibo, không cần ai nói anh cũng tự động đổi hình nền thành ảnh của cô.
Trước kia, Hạ Giai Thành cũng đã từng lén chụp ảnh cô rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng xui xẻo bị cô phát hiện. Tự trọng của một thiếu niên không cho phép, nên anh đành phải làm bộ không quan tâm, xóa đi những tấm ảnh ấy trước mặt cô.
Có đôi khi may mắn không bị phát hiện, giống như một chú mèo nhỏ trộm cá, anh vui sướиɠ không tả nổi, mỗi đêm đều lấy ra ngắm nghía vài lần, ngốc muốn chết.
Nhưng sau đó, những tấm ảnh ít ỏi ấy cũng bị xóa vào ngày mà cô rời đi…
Là tự anh làm khổ mình, ngoài miệng thì nói không cần, cố chấp vứt bỏ tất cả những thứ liên quan đến cô, nhưng cuối cùng, sau bao nhiêu lần vòng đi vòng lại, anh mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Từ đầu đến cuối, người không thể buông bỏ được vẫn luôn là anh.
Chỉ là những thứ đó, rốt cuộc thì cũng chẳng thể tìm lại được nữa.
Thời gian mười năm, đủ để biến một thiếu niên trở thành một người đàn ông trưởng thành, cũng đủ để khắc sâu một đoạn tình cảm vào trong lòng.
......
Trong khi Hạ Giai Thành ở bên này đang thương trời nhớ trăng, thì ở phía bên kia, Chu Lạc Lạc lại nhìn lon Coca trong thùng rác, do dự năm phút, cuối cùng vẫn từ bỏ ý định nhặt nó, xoay người trở về phòng bệnh của mình.
Điều cô không ngờ là tên nhóc đáng ghét Hạ Giai Thành này, mười năm trước ngốc nghếch ra sao, mười năm sau vẫn chẳng thay đổi chút nào. Cả ngày cứ cư xử như một tên ngốc, chẳng đáng yêu chút nào.
Không, phải nói là thời cấp ba, cậu ấy thực ra vẫn rất đáng yêu. Dù vẻ ngoài lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, xa cách, nhưng bên trong chẳng qua chỉ là một thiếu niên ngây ngô. Không giống như bây giờ, từ trong ra ngoài đều toát lên sự lạnh lùng.
Đúng thật là càng lớn lại càng khiến người ta không thích mà.
Cô im lặng thở dài, sau đó cũng từ bỏ ý định uống Coca, lặng lẽ quay trở về phòng bệnh của mình.
Hai ngày trước, cô vừa trở về nước. Trước đó ở Mỹ, cô đồng ý chụp tạp chí chẳng qua chỉ để giúp một người bạn, nhưng không nghĩ tới nó lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy. Vừa xuống máy bay, cô đã bị mọi người nhận ra.
Tài xế trong nhà đã chờ ở cửa sân bay. Trên đường đi, cô bị không ít người vây quanh, đến nỗi vừa lên xe đã bị lên cơn hen suyễn, vì thế mà phải nhập viện.
Chỉ là không ngờ lại trùng hợp như vậy, bác sĩ chủ trị của cô lại là bạn học cũ.
Ngay ánh mắt đầu tiên, cô liền nhận ra Hạ Giai Thành. Mười năm trôi qua dường như cũng không để lại bao nhiêu dấu vết trên gương mặt anh, ngoài việc các đường nét ngũ quan trở nên sắc sảo hơn và đôi mắt thêm phần sâu thẳm. Anh vẫn phong độ như trước.
Chỉ có điều, sự non nớt ngày xưa đã lặng lẽ biến mất, chỉ còn lại sự trầm ổn. Tuy nhiên, toàn thân anh lại toát lên sự lạnh nhạt, xa cách.
Thiếu niên ngỗ nghịch năm đó cũng không khác gì bây giờ. Rõ ràng tuổi còn trẻ, nhưng cứ thích tỏ vẻ chững chạc, mang dáng vẻ người sống chớ lại gần.
Thế nhưng, thực ra trong lòng lại vô cùng khao khát ấm áp, hoàn toàn đúng với hai chữ "ngạo kiều*".
*Ngạo kiều: Người có dáng vẻ bên ngoài lạnh lùng, kiêu ngạo nhưng thực ra bên trong lại dễ thương, luôn khao khát sự quan tâm của người khác.
Nhưng hiện tại xem ra, Hạ Giai Thành hình như đã thay đổi. Chuyện này, rốt cuộc là tốt hay không tốt đây?
Lại một lần nữa phát ra tiếng thở dài, Chu Lạc Lạc ngồi trên giường bệnh, nhìn những chiếc lá bị gió thổi bay ngoài cửa sổ. Trong đầu cô đột nhiên hiện lên vài ký ức cũ đã phủ đầy bụi từ rất lâu.
Cô vẫn còn nhớ rõ, mười năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Giai Thành, cô liền cảm thấy anh chính là điển hình của kiểu người ngoài lạnh trong nóng.
Một học sinh lớp 11, mái tóc nhuộm đỏ nổi bật, khác hẳn với tất cả mọi người xung quanh. Anh ra sức chứng tỏ bản thân cùng với đám học sinh ngoan ngoãn kia không giống nhau.
Hạ Giai Thành thường xuyên ngồi ở góc cuối lớp, trốn học liên miên, đôi khi có mặt ở lớp thì cũng chỉ để ngủ bù.
Đánh nhau, trốn học, làm đủ mọi chuyện được xem là bổn phận của một thiếu niên hư hỏng, trở thành cái gai trong mắt giáo viên, cũng là nhân vật kì quái nhất trong mắt bạn học.
Nhưng thực tế, trong mắt cô, thiếu niên ấy chẳng qua chỉ đang dùng sự phô trương bề ngoài để che giấu sự cô độc trong lòng mình mà thôi.
Chu Lạc Lạc nheo mắt lại, trong thoáng chốc, dường như cô đã quay trở về mười năm trước ——
.......
"Ê, nghe nói gì chưa? Lớp mình có học sinh mới chuyển đến đó."
"Thật hả? Nhưng trường mình đâu có nhận học sinh chuyển lớp đâu?"
"Ai mà biết được... Không rõ là nam hay nữ, nhưng hy vọng là một em gái dễ thương, hehe."
.....
Thời điểm ra chơi, trong lớp học ồn ào náo nhiệt, tiếng cười nói đùa giỡn vang lên khắp nơi. Tuy nhiên, phần lớn sự náo nhiệt ấy chỉ tập trung ở nửa đầu lớ học.
Còn góc phía sau lại yên tĩnh đến kỳ lạ, tựa như có một bức tường vô hình ngăn lại, không ai dám tùy tiện tiến lại gần.
Đối với mọi người trong lớp, góc đó được xem như là "khu vực cấm". Còn nam sinh đang úp mặt ngủ gục trên bàn kia, trong mắt họ chính là một "đại ma vương".
Năm phút sau, tiếng chuông vang lên, trong phòng học cũng dần dần trở nên yên tĩnh.
Không lâu sau, hành lang truyền đến một trận tiếng bước chân.
Trong lớp, phần lớn mọi người đều biết được tin có học sinh mới chuyển đến. Vì vậy trong chốc lát tất cả đều nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớp, biểu cảm đầy nghiêm túc và khẩn trương.
Có lẽ vì quá mức chờ mong, cho nên ngay khoảnh khắc đầu tiên khi nhìn thấy gương mặt già nua của chủ nhiệm lớp mình, mọi người bỗng nhiên lại cảm thấy gương mặt vốn đã xấu đến quen thuộc kia lại một lần nữa phá vỡ sức chịu đựng, có cảm giác muốn hét to ba chữ "đau cả mắt".
Nhưng ngay khi nhìn thấy nữ sinh phía sau ông, mọi tức giận trong lòng lập tức tan biến thành mây. Bao nhiêu từ ngữ hoa mỹ chợt thoáng qua trong đầu, cuối cùng chỉ còn lại một từ: "Đm…"
Rõ ràng cả lớp đều mặc đồng phục thể dục màu xanh trắng quê mùa giống nhau, nhưng tại sao trên người học sinh chuyển trường này, bộ đồ thể dục ấy lại có cảm giác khác biệt rõ rệt như vậy?!
Chưa đến tháng mười nên thời tiết vẫn còn oi bức, trong phòng học, tất cả mọi người đều mặc áo tay ngắn, học sinh chuyển trường mới đến cũng không ngoại lệ.
Bộ đồng phục rộng thùng thình mặc trên người cô lại càng tôn lên dáng người thon thả, cánh tay mảnh khảnh lộ ra ngoài, làn da trắng nõn không tì vết khiến không ít người phải rung động.
Khuôn mặt cô nhỏ nhắn cùng với đôi mắt đào hoa tinh xảo, từ xa nhìn lại trông giống như một búp bê sứ, có chút cảm giác không thuộc về trần thế.
Mái tóc dài đen nhánh được buộc gọn sau đầu, vài sợi tóc mái thỉnh thoảng bị gió thổi qua thái dương, hoàn toàn giống như nữ chính bước ra từ một quyển tiểu thuyết.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, không khí trong lớp cũng theo đó mà ngưng đọng hai giây, rồi ngay lập tức trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Giống như một nồi nước lặng lẽ bị đun sôi, không ít người bắt đầu ghé đầu thì thầm với bạn cùng bàn. Bởi vì biết có chủ nhiệm lớp ở đây nên không thể nói lớn tiếng, họ liền dựa vào ánh mắt để trao đổi với nhau.
Bạn học A: "Trời ơi! Mẹ nó, đại mỹ nữ à? Hoa khôi trường chúng ta có phải nên đổi tên rồi không? Nếu Vương Thiến mà đứng trước mặt bạn học mới của chúng ta, thì giống như là gà rừng với phượng hoàng vậy."
Bạn học B: "Ôi... Nhan sắc thần tiên gì thế này, nhìn có vẻ yếu đuối, chẳng lẽ sau này sẽ bị những sói con trong lớp mơ ước làm làm hại sao?"
Bạn học C: "Mẹ ơi, tại sao tôi lại cảm thấy có động lực học tập rồi vậy?"