Báo Cáo Lệ Tổng, Sau Khi Phu Nhân Sống Lại Vừa Quyến Rũ Vừa Nổi Loạn

Chương 3: Lệ Bắc Hàn, Anh Đúng Là Đồ Điên

Như cảm nhận được nỗi buồn của cô, Lệ Bắc Hàn ôm lấy thi thể nhẹ bẫng của cô, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán lạnh ngắt.

Làn gió biển thổi qua làm tung bay chiếc váy trắng loang lổ máu, cánh tay trắng muốt buông thõng xuống, đầu cô tựa lên khuỷu tay anh, mái tóc dài bay phấp phới trong gió.

Bóng dáng cao lớn trong bộ đồ đen của anh từng bước đi về phía biển.

“Đừng sợ, Y Y, anh sẽ tới bên em…”

Diệp Nam Y trố mắt nhìn anh đầy ngỡ ngàng.

Người đàn ông này định làm gì? Điên rồi sao?

Báo thù cho cô thôi chưa đủ, anh còn định… chết theo cô?!

Cô cố hết sức hét lên, muốn ngăn cản anh, nhưng cô chỉ là một linh hồn mong manh sắp tan biến, làm sao có thể cản được người đàn ông điên cuồng này!

Lệ Bắc Hàn! Anh đúng là đồ điên!

Sóng biển vỗ dữ dội, mây đen che khuất ánh trăng tròn, cả bầu trời chìm trong u ám.



Diệp Nam Y bất chợt mở bừng mắt, trước mắt chỉ là một khoảng trắng xóa. Hơi thở dồn dập, mùi thuốc sát trùng gay gắt xộc vào mũi cô.

Đây là đâu? Cô không phải đã chết rồi sao?

Căn phòng bệnh trống trải chỉ vang lên tiếng máy móc "tít tít" đều đặn.

Cô bật dậy, rút ống truyền dịch ra khỏi tay, chạy khỏi phòng bệnh.

“Lệ Bắc Hàn… Lệ Bắc Hàn đâu?”

Cô tìm kiếm khắp nơi, chưa đi được bao xa thì nghe thấy giọng nói quen thuộc từ căn phòng đối diện.

Qua khung cửa kính, cô thấy trong phòng bệnh là cảnh tượng ấm áp quen thuộc: bốn người nhà họ Vân ngồi quây quần bên giường của Vân Hân Hân, khuôn mặt ai cũng đầy vẻ lo lắng.

Khung cảnh trước mắt này quá quen thuộc, ký ức bị chôn vùi bấy lâu đột nhiên ùa về như lũ lụt xé toạc con đập.

Diệp Nam Y cắn mạnh vào tay mình.

Cô… đã sống lại sao?

Cô trở về năm năm trước, khi cô 20 tuổi.

Thời điểm cô vừa được nhà họ Vân tìm về được hơn nửa năm. Chỉ đến hôm qua, nhà họ Vân mới tổ chức buổi tiệc nhận thân cho cô.

Ban đầu cô rất vui, nhưng đến nơi mới biết, họ chỉ mượn cớ này để quảng bá cho bộ phim sắp ra mắt của Vân Hân Hân.

Từ đầu đến cuối, không một ai nhắc tới cô.

Sau đó, Vân Hân Hân gọi cô ra nói chuyện, dẫn cô đến bên hồ bơi. Chưa kịp nói gì thì Vân Hân Hân đã trượt chân, trước khi rơi xuống nước còn nắm chặt lấy cô.

Dù biết bơi, nhưng cô không thể chống lại sự giãy giụa của Vân Hân Hân đang cố tình dìm cô xuống nước.

Rõ ràng cô mới là người suýt chết đuối, nhưng cuối cùng cả gia đình họ lại chỉ lo lắng cho Vân Hân Hân.

“Bố mẹ, con thực sự không sao, mọi người đừng lo lắng như vậy. Anh cả, anh hai, các anh cũng đừng lo nữa. Bác sĩ bảo con chỉ bị hoảng sợ, không có gì đáng ngại đâu.” Giọng nói ngọt ngào của Vân Hân Hân vang lên từ phòng bệnh.