Thư ký vừa nãy đang báo cáo công việc bỗng nhiên bị chứng kiến một màn kịch lớn, hai chân mềm nhũn, lập tức im lặng không chút động tĩnh, tự giác biến thành người vô hình.
"Tiểu Dư, em về trước đi."
Du Văn Ca nói xong, liếc qua Lạc Tinh một cách kín đáo rồi bước vào lại văn phòng.
"Vâng, Du tổng."
Cặp mắt của thư ký vừa sáng lên vì tình huống bất ngờ vừa rồi, giờ đây lập tức trở nên ảm đạm, nhưng vẫn giữ tác phong chuyên nghiệp và nhanh chóng rời đi.
Lúc này, Lạc Tinh cuối cùng cũng hiểu ra cảm giác lấn cấn trong lòng khi đứng dưới công ty lúc nãy là vì điều gì. Hồi đó, khi công ty mẹ của Du Văn Ca gặp khó khăn và sắp đổ vỡ, cô ấy đã tiếp quản công ty từ tay mẹ mình. Sau một thời gian làm việc cật lực, Du Văn Ca đột ngột đề xuất đổi tên công ty, và "Tinh Vũ" lại chính là cái tên mà Lạc Tinh đã vô tình gợi ý.
“Haizz…” Lạc Tinh khẽ thở dài rồi ngoan ngoãn đi theo Du Văn Ca vào văn phòng.
Cô không khách sáo chút nào, ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa đối diện bàn làm việc của Du Văn Ca, cố giữ vẻ bình tĩnh.
“Đây là kế hoạch của chị sao?” cô hỏi.
Du Văn Ca từ khi Lạc Tinh bước vào rồi đóng cửa lại đã đoán được cô sẽ nghĩ như vậy, chẳng buồn giải thích, chỉ nhìn vào màn hình máy tính, giọng nhẹ nhàng: “Không phải.”
Lạc Tinh tỏ vẻ không tin.
“Chẳng lẽ trong lòng em…” Du Văn Ca nhướng mày, “chị là kiểu người trọng dụng người nhà sao?”
Bốn chữ “trọng dụng người nhà” làm Lạc Tinh nghe mà muốn phì cười, trong lòng có chút tức tối. Giữa hai người còn có gì là người nhà? Được, một năm trước, Du Văn Ca có hôn cô, nhưng giờ họ đã chia tay… À mà nếu tính chuyện gia đình kết hợp, thì cũng có thể xem là người nhà.
Lạc Tinh chưa kịp đáp lời thì Du Văn Ca đã tự rút ánh mắt về, nói tiếp: “Dĩ nhiên, chị chỉ bảo phòng truyền thông tìm người có năng lực tốt thôi.”
Nói cách khác, đó là một cách gián tiếp khẳng định khả năng của cô.
Lạc Tinh im lặng một lúc, mọi nghi ngờ trong lòng tan biến hết, cô khẽ ho vài tiếng, nhỏ giọng nói: “Vậy, cũng không thể trách chị được.”
Cô trầm tư nghĩ, trách ai bây giờ, chỉ có thể trách mình quá xuất sắc mà thôi!
Lạc Tinh hơi nghiêng người về phía trước, “Nếu đã vậy, chúng ta bắt đầu thôi, hãy nói về yêu cầu cụ thể của chị đi, nhà đầu tư?”
Du Văn Ca dùng ngón tay thon dài đẩy một tập tài liệu về phía cô, mở lời: “Đây là yêu cầu. Chị sợ nói qua điện thoại không rõ nên đã chuẩn bị sẵn. Em đọc xong, có gì thắc mắc thì hỏi trực tiếp.”
Đây rõ ràng là lời nói đã được chuẩn bị từ trước, bởi vì sau khi nói xong, cô còn nhìn Lạc Tinh kỹ lưỡng một lúc, rồi chậm rãi nói thêm: “Dĩ nhiên, nếu là em, về nhà cũng có thể hỏi.”
Lạc Tinh đáp lại: “Cảm ơn, nhưng em không thích làm thêm giờ.”
Cô cầm tập tài liệu, ngồi trở lại ghế sofa và bắt đầu đọc kỹ.
Du Văn Ca dường như không có nhiều thời gian rảnh như cô. Chẳng bao lâu sau, có người gõ cửa, “Du tổng, cuộc họp đã chuẩn bị xong rồi.”
“Biết rồi.”
Du Văn Ca đứng lên, khi đi ngang qua sofa liếc nhìn cô một chút, “Chờ chị về.”
Lạc Tinh không ngẩng đầu lên, chỉ phẩy tay qua loa. Lúc này cô đối với Du Văn Ca... chẳng hề có chút tôn trọng nào như đối với một người chị, mà cũng chẳng cẩn thận như khi đối diện nhà đầu tư.
Đọc xong toàn bộ tài liệu, vẫn chưa thấy Du Văn Ca quay lại. Cô xoa xoa đôi mắt hơi mỏi, không vội vã, lấy bút khoanh lại những chỗ còn chưa chắc chắn.
Sau khi làm xong, Lạc Tinh đứng dậy, vươn vai một cái rồi thong dong đi vài vòng quanh văn phòng. Đột nhiên, ánh mắt cô bị thu hút bởi một vật nhỏ xíu. Cúi xuống nhìn kỹ, hoá ra đó là một phiên bản chibi của Du Văn Ca.
Tiểu Văn Ca ngồi khoanh chân trên bàn, tay chống cằm, đôi mày nhăn nhó, trông buồn bã khổ sở.
Thấy thú vị, Lạc Tinh đưa tay chạm nhẹ vào nó, ai ngờ tiểu vật nhỏ lập tức ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhăn nhó trở nên giận dỗi, nó chống tay lên bàn, lùi lại vài bước, rồi lại trở về tư thế ban đầu.
Lạc Tinh nhìn, bật cười lớn. Cô mới nhớ ra Du Văn Ca là người nghiên cứu robot, làm ra một món đồ nhỏ thế này chắc cũng chẳng khó gì. Nhưng cũng tự luyến quá đi chứ? Cô ấy còn gắn mặt mình vào và đặt lên bàn làm việc để tự giải trí lúc mệt mỏi nữa sao?
Lạc Tinh nhấc tiểu người lên, đặt trong lòng bàn tay. Cảm nhận được có người chạm vào mình, tiểu Văn Ca lại "hoạt động", ngó nghiêng xung quanh như muốn chạy trốn, nhưng rồi lại sợ bị ngã, nên đành đứng im ngại ngùng.
Lạc Tinh không nhịn được cười, lại gần hơn để ngắm vẻ mặt bực bội của nó, dùng hai ngón tay nhẹ gõ lên trán nó, “Nhóc con, tôi không xử lý được Du Văn Ca thì chẳng lẽ xử lý không nổi cô sao?”
Tiểu Văn Ca ngẩn ra một chút, sau đó ôm trán thốt ra tiếng nhỏ xíu: “Đau.”
Lạc Tinh chơi đùa rất hứng thú, thầm nghĩ, tiểu robot này còn thú vị hơn cả Du Văn Ca. Rồi cô đăm chiêu nghĩ, nếu không làm thành công đơn hàng này, chẳng lẽ Du Văn Ca, với tư cách là chị gái, không tặng cô một cái giống vậy sao? Huống hồ, cô đã gọi cô ấy là “chị”, còn chưa nhận được tiền đổi cách xưng hô cơ mà.
Yêu cầu này vừa hợp tình vừa hợp lý.