Editor: Chiếc mèo ngủ ngày
Nhất Trung có lắp cho mỗi phòng học một cái điều hòa, nhưng không biết tại sao, ngày khai giảng mà điều hòa không được bật.
“Xin lỗi, làm phiền cậu rồi, cho hỏi nơi này có ai ngồi chưa?”
Đang đọc sách tới nhập thần, Quý Ngộ bị một thanh âm trong trẻo đánh thức, giương mắt lên nhìn, là một nữ sinh thật đáng yêu, tóc đuôi ngựa buộc cao phía sau đầu, cái trán trơn bóng đầy đặn, tóc mái có vài sợi không nghe lời. Ánh mắt nữ sinh mười phần linh động, đồng tử nhạt màu, trên mũi lấm tấm mồ hôi, đôi môi thanh tú đỏ mọng, không mỏng cũng không dày, khi nói chuyện, lộ ra hàm răng tuyết trắng ngay ngắn.
“Chưa có ai cả.” Quý Ngộ mỉm cười nhỏ giọng đáp, thuận tiện nghiêng người nhích sang một bên nhường chỗ cho bạn học.
“Mình là Tề Mục Hạ, tên cậu là gì?” Tề Mục Hạ đặt ba lô vào hộc bàn rồi quay lại nói chuyện phiếm cùng bạn học mới.
“Quý Ngộ”. Quý Ngộ thụ sủng nhược kinh nhìn Tề Mục Hạ sát lại gần, cô cho rằng thiếu nữ linh động hoạt bát như vậy sẽ không thích người im lặng nhàm chán như cô.
“Nguyên lai cậu chính là học bá đại danh đỉnh đỉnh Quý Ngộ!” Giọng Tề Mục Hạ không nhỏ, đưa tới không ít ánh mắt tò mò.
Quý Ngộ thiếu nước muốn chôn đầu vào trong sách, nhỏ giọng “Ừm” một tiếng.
Tề Mục Hạ thấy bộ dạng không bận tâm tới thế giới của Quý Ngộ, ở bên cạnh cô lải nhải không ngừng, chỉ trong chốc lát liền kết thành bằng hữu.
Tình hữu nghị giữa các nữ sinh kỳ diệu như vậy đấy, chỉ cần một hai câu nói, hoặc là ánh mắt đầu tiên thôi, đều có thể nhận định đối phương là bạn bè rồi.
Trong khi hai người nói chuyện, phòng học bắt đầu được lấp đầy.
Quý Ngộ ngồi ở hàng thứ hai đếm ngược từ dưới lên, hai vị trí cuối lớp ngay sau lưng cô còn trống.
Tô Nam và Cung Hi là hai người cuối cùng nghênh ngang bước vào phòng học.
Tô Nam ngồi ngay phía sau cô.
Quý Ngộ cứ cảm giác có ánh mắt nào đó dừng trên người mình, khó chịu mà không biết phải làm sao.
Sau lưng lập tức bị một cây bút chọc chọc.
Cô quay đầu lại, là Cung Hi.
“Hi, bạn học Quý Ngộ, cậu trọ lại ở trường hay là học ngoại trú?” Trên đầu Cung Hi nhiều thêm một cái giây cột tóc, tóc ngắn màu vàng được vén lên cao, cả người thoải mái mát mẻ hơn hẳn. Quý Ngộ cảm thấy nếu tóc của cậu bạn này màu đen chắc hẳn sẽ càng ưa nhìn.
“Học ngoại trú”. Không cẩn thận bắt gặp đôi mắt đào hoa của Tô Nam, Quý Ngộ đỏ mặt trong nháy mắt, lập tức ngồi thẳng lưng nhìn về phía trước.
“Cậu làm sao mà thông đồng bạn cùng bạn của tôi rồi?” Tề Mục Hạ vừa tìm bạn cũ hẹn cái lịch đi KFC, trở lại phòng học liền thấy Cung Hi nói chuyện với Quý Ngộ. Cô đá ghế Cung Hi, vòng qua Tô Nam về vị trí.
“Ồ thì ra vị trí này là của cậu à!” Cung Hi trừng mắt, “Thông đồng là cái gì, tôi đây là đang tâm sự tình bạn với bạn học mới.”
Tề Mục Hạ hừ nhẹ một tiếng, quay người khoác vai Quý Ngộ. “Vị này chính là học bá đại danh đỉnh đỉnh Quý Ngộ! Cậu có biết Quý Ngộ không? Vị trí số 1 toàn thành phố!”
Thấy Cung Hi thần sắc mờ mịt, Tề Mục Hạ chê cười: “Quên đi, cậu suốt ngày đội sổ, làm sao có thể tiếp xúc tới bảng vàng của chúng ta.”
“Mẹ nó, Tề Mục Hạ, cậu đang khinh thường ai đấy!” Cung Hi nghe được ẩn ý trong lời cô nàng, vỗ bàn.
“Khinh thường cậu chứ ai!” Tề Mục Hạ lườm cậu ta một cái. “Đừng có tiếp tục thông đồng bạn cùng bàn của tôi.” Nói xong liền quay lưng lại không thèm để ý Cung Hi.
Cung Hi không nhịn được mà đá vào ghế cô nàng, Tề Mục Hạ bị đá tới phát cáu, giơ chân không lưu tình mà hung hăng giẫm một nhát. Quý Ngộ chỉ nghe phía sau hô một tiếng, xong im bặt.
Hai người cuối cùng cũng thôi náo loạn, Quý Ngộ nhẹ nhàng thở ra, yên lặng cảm khái quan hệ của bọn họ thật tốt quá.
Bỗng nhiên, sau lưng lại tiếp tục bị chọc. Quý Ngộ quay đầu nhìn lại, Tô Nam đang lười biếng nằm bò trên bàn, dùng đôi mắt cười như không cười mà nhìn cô. Thấy cô quay đầu lại, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, giọng điệu lười nhác, không có nửa phần thành ý “Xin lỗi, không cẩn thận đυ.ng tới cậu thôi.”
Tay đang cầm bút buông lỏng ở trên mặt bàn, cũng không có ý muốn thu hồi.
Quý Ngộ yên lặng nhìn, hơi nhăn mày, may mà ngòi bút còn chưa mở ra, cô dịch ghế về phía trước một chút.
Lại qua vài phút, ghế bị đá, Quý Ngộ nghiêng người liếc mắt.
Chỉ thấy Tô Nam đại lão gia đang thả lỏng dựa vào tường, hai chân thon dài gác lên ghế của cô.
“Xin lỗi, chân dài quá.” Thiếu niên thanh âm trong trẻo, ánh mắt đào hoa cùng khuôn miệng kia, nhìn thế nào cũng giống như đang cố ý.
Quý Ngộ tính tình rất tốt, đành coi như không có gì, đứng lên thuận tiện cầm bình nước của Tề Mục Hạ đến cửa lớp mà rót đầy hai bình nước lọc.
“Cám ơn cậu.” Tề Mục Hạ nằm bò trên bàn không muốn động đậy, thấy Quý Ngộ lấy nước về, uống hai ngụm mới thấy thoải mái hơn chút.
“Bạn học Quý Ngộ, bình nước của tôi cũng cạn rồi.” Cung Hi thấy cô cầm hai bình nước, hắc hắc cười, giơ cái bình của mình lên.
“Tôi cũng không có nước.” Tô Nam đang muốn lôi cái bình từ trong cặp, sờ đến cái bình lại sững lại một chút.
“Chết tiệt, anh Nam còn chưa cai sữa hả!” Cung Hi kỳ quái liếc nhìn, thấy Tô Nam thuận tay nhét gì đó vào cặp liền la lên vui sướиɠ, giọng nói mang theo trêu chọc, cười người gặp họa, giống y như bệnh nhân vừa được thả ra từ trại tâm thần. Giọng cậu lớn tới mức người ngồi ở mấy hàng trên đều nghe thấy được.
“Cút, ồn ào cái gì!” Tô Nam rút lại một chân đang gác lên ghế Quý Ngộ mà đá Cung Hi một cái.
Đồ vật mà anh nhét vào cặp là bình sữa, không phải là cái loại đóng hộp có gắn ống hút bên ngoài, mà chính xác là bình sữa dành cho em bé, bên trong còn pha sữa bột, nắp đậy chặt chẽ. Bảo sao anh thấy hôm nay cặp có chút nặng hơn bình thường, trọng lượng không đúng lắm.
Này thật sự phải cảm tạ em trai của anh bất ngờ “tốt bụng” ban tặng, Tô Nam nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
Cung Hi nhìn Tô Nam biểu tình u ám, liền biết vị tổ tông kia ở nhà Tô Nam sắp gặp tai ương rồi.
Tuy nhiên, cậu ta cảm thấy có chút kỳ quái, Tô Nam có phải đứt mất dây thần kinh nào không, chính mắt cậu nhìn thấy anh nhiều lần cố ý chạm vào cô gái nhỏ nhà người ta.
Tên lãng tử chết tiệt này!
Cung Hi tròng mắt chuyển động, xán lại gần Tô Nam.
“Mẹ kiếp, ngồi sát ông đây như vậy làm gì, ông không phải gay, cút sang một bên.”
“Anh không phải là nhìn trúng cô gái nhỏ rồi chứ?” Chỉ là một câu trêu chọc thôi, tính cách Tô Nam cậu ta biết rất rõ, đã đi qua vạn bụi hoa mà không dính một cánh bướm nào, nếu có một ngày Tô Nam trời sinh cà lơ phất phơ mà bị ai thu phục, cậu mới cảm thấy kỳ quái.
Không nghĩ tới Tô Nam nghe được lời này liền híp mắt lại, răng cắn nắp bút, cười giả lả: “Có lẽ là vậy đi.”
Cái đuôi phía sau sắp vểnh cả lên rồi.
Cung Hi trừng mắt: “Này người anh em, không phải chứ?”
“Như thế nào, cậu có ý kiến?” Tô Nam mắt lạnh liếc Cung Hi một cái.
“Em, mẹ nó, không phải, em nói anh… Anh à, tiết mục yêu từ cái nhìn đầu tiên ngây thơ như vậy không hợp với anh đâu!” Cung Hi lắc đầu, nói lời thấm thía mà khuyên can.
“Ai nói là nhất kiến chung tình? Anh gặp cô ấy hai lần rồi.” Tô Nam sắc mặt không đổi, một bên trừng mắt nhìn Cung Hi, một bên khẽ xoay bút.