Thư Triển rất muốn biết nơi này đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng lại bất đồng ngôn ngữ với thiếu niên lực sĩ nên không có cách nào hỏi thăm được.
Hoa Thiết Nhi thấy thi thể đầy đất mà vẻ mặt vẫn tỉnh bơ bình thường, còn quay đầu nói với Thư Triển: “Anh biết hai đám người này không?”
Thư Triển nhìn ra đối phương dường như đang muốn hỏi thăm mình điều gì đó, thế là lắc đầu, tỏ ý nghe không hiểu.
Hoa Thiết Nhi suy đoán: “Nói thế thì anh và đám Hắc Tạp Nhân, Hắc Văn Nhân chẳng liên quan gì đến nhau, đúng không? Vậy bình thường anh ở đâu? Gần đây à? Anh cũng là nhìn thấy Cửa Rơi Bảo Vật xuất hiện nên mới chạy đến à?”
Thư Triển chợt dừng lại.
Lúc này sắc trời đã muộn, quá nửa vầng thái dương đỏ sậm đã khuất sau đường chân trời, bao gồm cả hai cái bóng đèn bên cạnh nó.
Có một việc nhất định phải nói rõ: tuy mặt trời ở đây có màu đỏ sậm nhưng bình minh và hoàng hôn thì vẫn giống như trên Trái Đất, cũng có màu cam đỏ lúc mới mọc lên và lặn xuống. Chỉ có ánh bình minh rạng hồng chứ đất trời xung quanh không biến hẳn thành đỏ, cái này có liên quan đến khúc xạ ánh sáng.
Lúc trước Thư Triển thấy không gian xung quanh bao phủ bởi một màu đỏ sậm là do tầng mây bị nhuộm đỏ chứ ban ngày ở đây vẫn rất sáng sủa, cũng vì quá sáng nên anh mới không để ý xem không trung phía trên vũng bùn có thứ gì không.
Thế nhưng bây giờ trời đã sập tối, quầng sáng màu đỏ treo lơ lửng trên vũng bùn trở nên rất rõ ràng.
Đại Hắc cũng chú ý đến chùm sáng đỏ sậm kia, cu cậu ép thấp người xuống, hai mắt nhìn chằm chằm vào nó.
Thư Triển vô thức hỏi Đại Hắc: “Con nói xem quầng sáng kia có phải là nguyên nhân chúng ta văng đến đây không?”
Đại Hắc: “Gấu!”
Thư Triển: “Vậy nếu chúng ta đến gần quầng sáng kia thì sẽ lại bị hút vào, quay về Trái Đất à?”
Đại Hắc: “Gâu!”
Thư Triển không chút do dự đi về phía vũng bùn, cũng là bên dưới quầng sáng kia.
Hoa Thiết Nhi lập tức túm lấy cánh tay anh: “Này! Vội cái gì chứ? Tôi biết anh muốn tìm bảo vật nhưng cũng phải cẩn thận xem có nguy hiểm hay không chứ! Điểm Rơi Bảo Vật nguy hiểm lắm đấy!”
Thư Triển muốn hất tay hắn ra nhưng thiếu niên lực sĩ lại nắm rất chặt không chịu thả, còn kéo anh về phía sau.
Đại Hắc lập tức nhe răng với Hoa Thiết Nhi, uy hϊếp hắn buông baba nhà mình ra.
Hoa Thiết Nhi lẩm bẩm: “Tôi chỉ muốn tốt cho các anh thôi. Không biết đã có bao nhiêu người phát hiện ra Điểm Rơi Bảo Vật, vì vội vã tìm kiếm bảo vật mà nếu không phải bị nó chiếu chết thì chính là bị hút vào trong. Người bị hút vào đó đều chết sạch, không ai thoát được.”
Thư Triển phát hiện thiếu niên sống chết không cho anh đi đến gần vũng bùn dưới quầng sáng. Anh không biết thiếu niên có ý gì nhưng lúc nhìn thấy quầng sáng, thái độ của đối phương rất bình thường, không hề có cảm giác bất ngờ hay giật mình gì. Điều này chứng tỏ: hắn biết quầng sáng kia là gì, cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy.
Nói vậy tức là mức độ hiểu biết của đối phương về quầng sáng lớn hơn anh nhiều, không cho anh lại gần nhất định là có lý do gì đó.
Thư Triển dừng bước, ra hiệu với thiếu niên rằng anh sẽ không tuỳ tiện đến gần vũng bùn nữa.
Hoa Thiết Nhi nhìn anh, chỉ chỉ vào vũng bùn rồi xua tay, hài lòng nói: “Đúng, đừng tuỳ tiện đến gần chỗ đó! Tên ‘Thiên Tàn’ yếu đuối nhà anh ngoan ngoãn đợi ở đây, đừng có chạy lung tung, nhìn bổn hoàng tử đây này!”
Hoa Thiết Nhi vẫn chưa yên tâm chỗ Thư Triển đứng, đẩy anh đến bên cạnh dã thú bùn nhão (Ghi chú: Hoa Thiết Nhi không biết Đại Hắc thuộc giống loài gì, thấy người nó đầy bùn, nên gọi luôn bé nó là dã thú bùn nhão), một lần nữa dặn dò bọn họ không thể đến gần vũng bùn rồi mới đi dạo bốn phía xung quanh.
Thư Triển chỉ muốn quay về Trái Đất ngay và luôn nên cẩn thận quan sát hành động của barbie lực sĩ, muốn nghiên cứu ra nguyên nhân.
Hoa Thiết Nhi cẩn thận đi một vòng quanh đám thi thể, sau đó lại tiến gần vào phía trong một bước. Đợi đến khi chỉ còn cách vũng bùn, tức phía dưới quầng sáng kia khoảng 10m, hắn dừng bước.
Đây cũng là vị trí của thi thể gần với vũng bùn nhất.
Hoa Thiết Nhi túm lấy chân một cái xác, cực kỳ thoải mái ném nó ra ngoài.
Bõm!
Thi thể rơi vào vũng bùn làm nước nôi văng tung toé, sau đó từ từ chìm xuống.
Hoa Thiết Nhi đợi một lát, lại túm thêm một thi thể nữa ném qua.
Quá trình giống nhau, không có chỗ nào khác lạ.
Hoa Thiết Nhi thoáng yên tâm, thử thăm dò bước thêm một bước, không cảm nhận được lực hút cực lớn như trong truyền thuyết thì lập tức yên tâm, nghênh ngang đi đến bên cạnh vũng bùn.
Hắn ngẩng đầu nhìn cổng ánh sáng đỏ sậm phía trên một lát rồi lại cúi đầu quan sát vũng bùn.
Phạm vi 10m xung quanh vũng bùn trống rỗng, ngoại trừ đống đầu lâu bên cạnh thì không có bất kỳ thứ gì khác.
Hoa Thiết Nhi nhìn màu sắc của vũng bùn, lại thò tay sờ sờ rồi đột nhiên quay đầu lại.
Thư Triển thấy Hoa Thiết Nhi quay đầu nhìn bọn họ, cho rằng có thể đi đến nên cùng Đại Hắc đi qua.
Vì không có nguy hiểm nên Hoa Thiết Nhi cũng không ngăn cản bọn họ đến gần.
Chờ một người một chó đi đến bên cạnh, hắn nhìn bọn họ cười hề hề: “Thì ra là thế, chả trách cả người các anh dính đầy bùn. Có phải các anh đã đến đây từ sớm rồi phải không? Sau đó núp ở phía xa, nhìn đám Hắc Tạp Nhân với đám Hắc Văn Nhân choảng nhau để tranh giành . Đợi khi bọn chúng đánh đến lưỡng bại câu thương, không muốn để Hắc Viêm Nhân chiếm lời nên buộc phải rút lui thì các anh mới tranh thủ kẽ hở, nhào đến tìm bảo vật, đúng không?”