Bốn giờ rưỡi chiều.
Sắc trời đỏ quạch, lặng gió, ngọn cây cành lá đều im lìm không chút lay động. Đến cả tiếng ve liều mạng gọi hè thường ngày cũng tan biến sạch sẽ.
Nhóm giáo sư, sinh viên đại học Tử Kim cho rằng sắp có một trận mưa rào thật to nên chẳng ai để ý, bước chân chỉ thêm vội vã trong cái nóng oi bức.
Tầng 17, toà nhà thực nghiệm thuốc.
Thư Triển cau mày, đóng dấu lên số liệu báo cáo mới ra lò rồi ném sang một bên.
Anh không cảm thấy thất vọng lắm, lại là một lần thất bại nữa chứ có gì to tát đâu. Nhưng mà Thư Triển tin chắc là bản thân đã tiếp cận, mò ra được con đường chính xác… À thì, không tính đến những sản phẩm phụ bất ngờ thu được vào tuần trước.
Ở trong phòng thí nghiệm, mấy chuyện như này xảy ra như cơm bữa.
Ví dụ như vốn định nghiên cứu phát minh thuốc chữa bệnh tim nhưng kết quả lại làm ra thuốc tráng dương. Chẳng qua là có những sản phẩm ngoài ý muốn làm người ta vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ thì cũng có những thứ không dám hé miệng nói với người ngoài.
Thư Triển nhấc cái ly sứ có quai cỡ lớn lên, hớp một ngụm cafe đen rồi cầm lấy di động trên bàn, chuẩn bị đi ra ngoài một chuyến. Năm giờ rưỡi anh có hẹn gặp, bàn công chuyện với một công ty dược ở tiệm cơm tây gần cổng trường.
“Tiểu Lý, tôi ra ngoài một lát, khoảng 2 tiếng nữa sẽ về. Bên này cậu để ý kỹ một tí nhé!” Thư Triển dặn dò trợ thủ của mình.
Lý Vận ngẩng đầu: “Vâng, giáo sư đi thong thả. À, hôm nay thời tiết hơi xấu, khả năng cao là sẽ mưa to nên giáo sư cứ mang theo ô cho chắc ăn. Còn nữa, trên bàn ngoài cửa có một lá thư của giáo sư đấy ạ.”
“Tôi biết rồi.” Thư Triển liếc nhìn sắc trời bên ngoài. Anh nhớ kỹ lời Lý Vận nhắc nhở, sau đó đi đến khu vực kho lạnh của phòng thí nghiệm lấy hàng mẫu, cất thật cẩn thận.
Trở lại khu vực làm việc, Thư Triển mở tủ đồ cá nhân, thay bộ quần áo thực nghiệm rồi tiện tay cầm theo cái ô gấp trong ngăn tủ.
Lý Vận và một trợ lý khác đều nhìn thấy Thư Triển lấy mẫu phẩm nhưng chẳng ai nói năng gì.
Theo bọn họ biết, chỉ cần không phải hạng mục được giao thì giáo sư Thư có quyền sở hữu tất cả thành quả cá nhân của mình. Tiền lương của họ cũng thế, đại học không trả, tất cả đều do giáo sư Thư tự móc tiền túi thanh toán.
Một tay Thư Triển cầm ô và di động, tay còn lại xách theo thùng giữ lạnh (dùng trong y tế), đang định mở cửa thì lại nhớ đến lời Lý Vận nói. Anh nghiêng đầu, lập tức nhìn thấy thùng hàng chuyển phát nhanh và lá thư đặt trên cái bàn ở cạnh cửa.
Phía trên thùng hàng chuyển phát nhanh có một phong bì da trâu, dùng bút marker size lớn viết hai chữ “KHẨN CẤP”. Mặt sau đánh một dấu chấm than to đùng cứ như sợ người ta không nhìn thấy, bên dưới còn có hàng chữ “Thân gửi giáo sư Thư Triển”.
Ai gửi thế nhỉ?
Giờ bình thường rất ít người dùng thư từ để gửi tin chứ đừng nói là có việc khẩn cấp.
Thư Triển đặt mấy thứ trong tay xuống bàn, cầm lá thư lên, mở ra.
Trong phong bì có một tờ giấy A4 được gấp gọn gàng, trên đó chỉ có đúng một dòng chữ được đánh máy: ‘Giáo sư Thư thân mến. Nếu không muốn bí mật của mình bị người khác biết, không muốn mất hết thể diện và công việc hiện tại, chắc anh biết phải làm thế nào rồi đấy!’
Đứa ngớ ngẩn nào làm thế? Thư Triển cười khẩy, vứt lá thư cùng phong bì vào máy cắt giấy rồi xách thùng giữ lạnh cùng cái ô của mình lên, mở cửa đi ra ngoài.
Điện thoại di động bị anh để quên, nằm lù lù trên thùng hàng chuyển phát nhanh.
Thang máy đến, cánh cửa inox lẳng lặng trượt sang hai bên.
Thư Triển bước vào, ấn nút xuống tầng 11. Anh còn phải đi đón đồng bọn nữa.
Hôm nay chú chó yêu Đại Hắc của anh phải đến làm kiểm tra lại. Vì một số lý do đặc biệt, Đại Hắc nhà anh cũng coi như khách quen của phòng thí nghiệm.
Nhân viên phòng thí nghiệm D3 cầm dây thừng dắt chó, đưa Đại Hắc ra ngoài.
“Tình hình của nó sao rồi?”
“Hồi phục rất tốt, không xuất hiện tình huống khác thường nào.”
Đại Hắc bị nhốt trong l*иg cả ngày, rất chi là tủi thân nhào về phía Thư Triển: “Gấu!”
Thư Triển giơ ngón trỏ lên, cu cậu lập tức yên tĩnh lại. Thế nhưng cái đuôi vẫn liên tục đong đưa.
Thư Triển kẹp cái ô gấp dưới nách, đưa tay vỗ vỗ cái đầu bự của chó cưng: “Đi nào, dắt mày đi ăn ké.”
Nhà hàng tây kia vốn không cho thú cưng vào trong, thế nhưng thỉnh thoảng cũng có ngoại lệ. Ví dụ như khi gặp Thư Triển và thú cưng của anh.
Đại Hắc hớn hở cọ cọ chủ nhân, không cần dây dắt cũng tự động theo chân Thư Triển đi vào thang máy.
Cửa thang máy im lặng khép lại.
Lúc sắp đến tầng 1, thang máy đột nhiên lắc lư rất mạnh.
Thư Triển tóm được một bên tay vịn, cái ô đang cầm rơi xuống đất. Đại Hắc sợ đến mức sủa thành tiếng: “Gâu gâu”.
Cũng may thang máy đã nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường rồi dừng lại ở tầng 1, cửa cũng mở được như thường.
“Đợi một chút!” Thư Triển cẩn thận quan sát tình huống bên ngoài, xem có gì bất thường không: “OK, giờ ra được rồi. Đi nào!”.
Lúc chạy ra khỏi thang máy, Đại Hắc còn không quên ngậm cái ô đang nằm trên mặt đất theo luôn.
Đại sảnh tầng 1 chỉ có nhân viên bảo vệ, thấy Thư Triển xách theo thùng giữ lạnh chạy ra khỏi thang máy thì kinh ngạc hỏi: “Giáo sư Thư, sao thế? Có chuyện gấp gì à?”
Bước chân Thư Triển chậm dần, nói với bảo vệ: “Vừa rồi thang máy đột nhiên rung lắc rất mạnh. Nếu nãy giờ không có động đất thì tốt nhất là nên gọi người bên công ty thang máy sang, tranh thủ kiểm tra thử xem sao.”
“Động đất? Đâu có đâu.” Sau khi kinh ngạc, vẻ mặt bảo vệ cũng trở nên nghiêm túc: “Cảm ơn giáo sư Thư, tôi sẽ cho ngừng sử dụng thang máy kia ngay.”
Sắp đến giờ cao điểm tan tầm, lúc đấy sẽ có rất nhiều người dùng thang máy. Nó không sao thì thôi, chứ một khi xảy ra vấn đề thì to chuyện rồi! Với lại quá nửa số người làm việc trong tòa nhà này đều có thân phận không đơn giản, bảo vệ không dám lơ là một tí nào.
Bảo vệ vội vàng đi xử lý chuyện thang máy, Thư Triển cũng không để ý nữa, dắt Đại Hắc đi đến cửa chính tầng 1. Anh muốn Đại Hắc đưa ô cho mình nhưng cu cậu lại không chịu.
Giống với mọi ngày, Thư Triển quẹt thẻ, thanh gác cổng hạ xuống.
Tay phải anh xách cái thùng giữ lạnh không lớn, tay trái đẩy cửa kính, để Đại Hắc ra ngoài trước còn mình đi theo phía sau.
Lúc đẩy cửa, Thư Triển còn nghĩ: hôm nay ánh nắng bên ngoài hơi chói mắt.
Nắng ư? Trong lòng Thư Triển bỗng có tí ngờ vực, đang định ngửa mặt lên nhìn trời thì đã đối diện với một điểm sáng chói lòa, đang lơ lửng ngay trước cánh cửa.
Điểm sáng quá chói khiến anh vô thức đưa tay lên che mắt.
Đại Hắc tò mò, nhìn chằm chằm vào điểm sáng kia. Nó nhảy lên, duỗi móng định cho thứ này một vuốt.
“Đại Hắc, quay lại!” Trong lòng Thư Triển cả kinh. Anh vội vàng hô to, cánh tay cũng lập tức vươn về phía trước, túm chó cưng của mình lại.
Thư Triển muốn kéo Đại Hắc quay vào toà nhà nhưng đã không kịp nữa rồi!
Điểm sáng chói mắt đột nhiên bùng nổ, biến thành một vòng hào quang rực rỡ, bao kín một người một chó.
Bảo vệ vừa đi khoá cửa thang máy về, đúng lúc nhìn thấy cảnh giáo sư Thư và chó cưng của mình bị quầng sáng nuốt chửng, chùm chìa khoá đang cầm trong tay rơi thẳng xuống đất.
Có một thầy giáo chuẩn bị đi vào tòa nhà thực nghiệm, gần như là chân trước chân sau với Thư Triển. Người này chỉ chậm hơn một bước nhưng lại không bị quầng sáng nuốt chửng, thế nhưng cũng bị doạ đến mức cuống cuồng lùi về phía sau, không cẩn thận bước hụt nên ngã lăn xuống cầu thang.
Bãi cỏ bên ngoài tòa nhà vang lên mấy tiếng kêu sợ hãi.
Quầng sáng đã cắn nuốt Thư Triển và Đại Hắc không hề biến mất mà ngang nhiên đứng ở đó, chặn kín lối vào tòa nhà của người ta.