Càng nghĩ càng cảm thấy người này đang âm thầm chuẩn bị một chiêu lớn, ta lo lắng bay thẳng đến phòng của Nhị sư tỷ.
Nhị sư tỷ ngáp một cái:
“Xong việc chưa? Ta phải dẫn người về tông môn rồi.”
Ta nhỏ giọng như tiếng muỗi vo ve:
“Nhị sư tỷ, tỷ có để ý không nếu đối tượng trở thành một kẻ ngốc?”
Nhị sư tỷ mắt sáng rỡ:
“Còn có chuyện tốt thế này sao?”
Ta: “…”
Từ “tra nữ” (nữ cặn bã), ta đã nói đến chán rồi.
Khi ta còn đang lơ ngơ định bay đi tìm Từ Trường Ninh để cùng hắn “sống chết có nhau”, Nhị sư tỷ lại bất ngờ lên tiếng:
“Liên Đài, muội cũng là người xuyên không đúng không?”
Ta lập tức bừng tỉnh:
“Hả?”
Nhị sư tỷ:
“Mỗi lần ta dùng những từ ngữ hiện đại, muội đều hiểu và tiếp lời rất nhanh. Ta không tin muội là dân bản xứ nơi này.”
Nét lười biếng thường ngày của Nhị sư tỷ biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm túc pha chút áp bức:
“Nhiệm vụ của muội là gì?”
Ta mờ mịt:
“Nhiệm vụ gì cơ?”
Nhị sư tỷ ngẩn người:
“Chẳng lẽ muội không có hệ thống sao?”
Ta thành thật lắc đầu.
Nhị sư tỷ nhíu mày:
“Vậy muội xuyên đến đây rốt cuộc là để làm gì?”
Ta ngẩng đầu nhìn trời đầy ngao ngán:
“Ai mà biết được chứ?”
Hai chúng ta đóng cửa trò chuyện.
Nhị sư tỷ chủ động tiết lộ bí mật của mình:
“Ta bị ràng buộc với một hệ thống ‘luyến ái não’. Chỉ cần ta quyến rũ đủ 999 nam nhân, khi cốt truyện kết thúc, ta có thể rời đi. Đại sư tỷ thì có hệ thống ‘nữ chính ngược văn phản công’, theo lời nàng, chỉ cần tìm được nam chính và xác nhận xong, cốt truyện sẽ bắt đầu.”
Ta gãi đầu:
“Vậy chẳng phải tỷ đã câu đủ số lượng rồi sao?”
Nhị sư tỷ thở dài buồn bã:
“Câu đủ rồi, nhưng cốt truyện vẫn chưa bắt đầu, muốn đi cũng không được.”
Ta mím môi, chợt ý thức được một khả năng:
“Vì Đại sư tỷ vẫn chưa tìm được nam chính, nên cốt truyện mãi không thể triển khai?”
Nhị sư tỷ: “Đúng vậy.”
Ta: “…Nếu ta đoán không sai, Đại sư tỷ hình như là một kẻ mù mặt?”
Nhị sư tỷ hơi nhếch môi, nở nụ cười bi thương đến chết lặng:
“Không chỉ thế đâu. Vì mù mặt, nàng còn tự tay quất chết nam chính định đùa giỡn nàng. Mãi đến khi hệ thống phát cảnh báo, nàng mới nhận ra.”
Ta: “…”
Nhị sư tỷ bất ngờ đổi chủ đề:
“Tại sao muội lại không có hệ thống?”
Ta: “Có lẽ vì là nhân vật quần chúng thì không xứng đáng có hệ thống chăng.”
Nói thật, đến giờ ta còn chẳng biết tại sao mình lại xuyên vào cuốn sách này.
Mơ hồ nhớ rằng đây là một cuốn tiểu thuyết nổi tiếng với những tình tiết máu chó, hành hạ tâm lý vô lý đến mức khiến người đọc tức nghẹn. Ta đọc xong chỉ vì tò mò xem náo nhiệt, cuối cùng suýt bị nhồi máu cơ tim.
Lúc ấy, ta đã cầu trời:
“Mong rằng có thể cứu vãn được tam quan bấp bênh của cuốn tiểu thuyết này.”
Trời nghe được lời cầu nguyện của ta, liền thẳng tay ném ta vào đây để tự mình cảm nhận “đòn roi của xã hội”.
Nhưng đòn roi chưa cảm nhận được, chỉ cảm nhận được một bầu không khí tà ác của cả sư môn, từ trên xuống dưới không tìm được ai là người tử tế.
• Sư tổ lập môn phái bằng cách lừa gạt, dối trá.
• Sư tôn dựa vào mặt dày vô sỉ để leo lêи đỉиɦ cao.
• Còn chúng ta…
Thôi không nói nữa. Mỹ nhân không cần tự kiểm điểm.
Ta xuyên vào đây rốt cuộc để làm gì thì chưa rõ, nhưng nếu không ra ngoài ngay, tiếng kêu thảm bên ngoài sẽ thu hút thêm người đến mất.
Thế là ta kìm lại nỗi tò mò, ra ngoài cứu Đàm Vân.
Từ Trường Ninh đã hoàn tất việc tra hồn. Đàm Vân mềm nhũn ngã xuống đất, khóe mắt còn giật giật liên hồi.
Nhìn cảnh này, ai thấy cũng phải thốt lên: “Xã hội thật đáng sợ!”
Ta dè dặt:
“Đại ca, huynh… thật sự khiến người ta thành kẻ ngốc rồi sao?”
Từ Trường Ninh hừ lạnh:
“Không đến mức đó, hắn không yếu đuối như vậy.”
“Vậy huynh tra được gì rồi?”
“Ừ.”
“Thì nói cụ thể ra đi.”
Từ Trường Ninh không nói thêm, chỉ tự mình xách Đàm Vân dậy, gương mặt đen như mực.
“Chuyện này không liên quan đến ngươi, ta phải trở về Thường Châu để thanh lý môn hộ.”
Lời vừa dứt, hắn đã biến mất ngay tại chỗ.
Ta còn chưa kịp gọi hắn lại.
Nhị sư tỷ nghe tiếng liền bước ra:
“Người đâu rồi? Sao chạy mất rồi?”
Ta lắc đầu thở dài:
“Hắn có phải quên mất rằng mình vẫn đang bị truy sát không nhỉ?”
Đúng là đứa trẻ xui xẻo.