Cả Sư Môn Chỉ Có Ta Là Người Bình Thường

Chương 7

Hiếm có dịp xuất môn, nhị sư tỷ cũng vừa đến kịp.

Ta nhìn trái nhìn phải, vẫn chẳng thấy bóng dáng đối tượng mà nhị sư tỷ cưỡng ép mang về.

Ta tiện miệng hỏi một câu.

Nhị sư tỷ không chút để tâm, phẩy tay:

“Đã bảo đại sư tỷ đưa hắn đi rồi.”

Ta ngẩn người:

“Sao lại thế?”

Nhị sư tỷ ung dung đáp:

“Hắn muốn kết đạo lữ với ta, ta không đồng ý. Hắn còn dám làm loạn, ép ta phải chịu trách nhiệm. Ta nhịn được sao?”

Ta: “…”

Dù thế nào đi nữa, nhị sư tỷ ta cũng quá… cặn bã rồi đấy chứ?

Ta không thể hiểu nổi, liền lên tiếng:

“Không muốn kết đạo lữ, vậy sao còn bắt người ta về làm đối tượng?”

Nhị sư tỷ nhún vai:

“Muội không hiểu rồi. Kết đạo lữ phải chứng thiên địa, tương đương với nhận giấy kết hôn. Nếu ta còn qua lại với người khác thì tính là tội đa thê. Nhưng ta không kết, thì dù ở trong sư môn mỗi ngày cưới tám người đàn ông cũng không phạm pháp.”

Ta nghe xong thì hiểu, nhưng đồng thời cũng kinh hãi tột độ.

Từ phía xa, Từ Trường Ninh hít sâu một hơi, lặng lẽ lùi xa nhị sư tỷ vài bước.

Ta mơ hồ đoán được mục đích nhị sư tỷ muốn cùng chúng ta xuống núi lần này:

“Vậy nên tỷ đi cùng chúng ta là để…”

Nhị sư tỷ cong môi cười, vẻ mặt đầy hứng thú:

“Câu nhân.”

Dừng lại đi, cái vẻ mặt vui sướиɠ phạm tội ấy là sao chứ!

Đường xuống núi cứ thế trôi qua trong mơ mơ màng màng. Đến một trấn nhỏ gần nhất với Quỳnh Sơn Môn, nhị sư tỷ lập tức rời đội, ta chẳng cần đoán cũng biết nàng đi làm gì. Từ Trường Ninh thì như trút được gánh nặng, chỉ mong nàng đi càng xa càng tốt.

Tại trấn nhỏ, ta nhận được một ủy thác từ một gia đình. Họ nói con gái đã mất tích nhiều ngày, hy vọng ta có thể giúp tìm kiếm.

Theo lý thì loại án mất tích này nên báo lên quan phủ, nhưng nơi đây hẻo lánh, lại gần tiên môn, nên họ dứt khoát bỏ ra khoản tiền lớn mời chúng ta xuống núi.

Tất nhiên, ta làm việc này vì việc thiện, tuyệt đối không phải vì thưởng tiền.

Ừ, đúng vậy.

Ta dẫn Từ Trường Ninh bước vào sân nhà treo tấm biển “Hứa phủ.” Một đôi vợ chồng với gương mặt khắc khổ vội vàng ra đón. Sau khi chúng ta nói rõ mục đích đến đây, người phụ nữ rưng rưng nước mắt:

“Tiên trưởng, xin hai vị nhất định phải tìm được Uyển Uyển nhà chúng tôi!”

Ta nghiêm túc gật đầu:

“Hai người yên tâm.”

Sau đó, ta bảo họ đưa cho ta vật tùy thân của Hứa Uyển Uyển để ta có thể dùng bùa định vị.

Ta thử nhiều lần, nhưng lá bùa vừa đặt lên đã tự cháy, không rơi xuống cũng không chỉ hướng. Nó cứ lơ lửng trên không trung, bay nhảy lung tung.

Thật sự chưa từng gặp tình huống nào kỳ quặc như thế này.

Có lẽ vì ta học nghệ chưa tinh, nên ta đành truyền âm hỏi Từ Trường Ninh:

“Từ huynh, huynh thấy thế nào?”

Từ Trường Ninh lặng lẽ nhìn lá bùa cháy, rồi ngẩng đầu, nghiêng 45 độ:

“Nằm nhìn.”

Ta: “…”

Đúng là thần kinh.

Đôi vợ chồng đứng ngây ra, cẩn thận hỏi:

“Tiên trưởng, chuyện này là sao?”

Ta cười ha ha, mời họ vào trong nhà, nói rằng phải vận dụng chút pháp lực, không tiện để họ chứng kiến.

Sau đó, ta ngồi xổm ở góc tường, lòng ngổn ngang.

Từ Trường Ninh cau mày:

“Ta đã ám chỉ rõ ràng rồi, sao ngươi còn ngồi đây?”

“Hả?”

Hắn thản nhiên thả một quả bom tấn:

“Hứa Uyển Uyển đã chết rồi, thi thể ngay trong sân này.”

Không biết có phải do tâm lý hay không, nhưng sau khi hắn nói xong, ta cảm giác gió lạnh bắt đầu ùa tới.

Ta run rẩy:

“Nhưng ta không cảm nhận được gì cả…”

Từ Trường Ninh nhàn nhạt nói:

“Đương nhiên, vì thi thể đã bị nghiền xương thành tro rồi.”

Ta: “?!?”

Miệng ta há hốc, khó tin hỏi:

“Sao huynh biết được?”

Từ Trường Ninh lắc đầu, búng tay một cái, một bóng người mờ ảo dần hiện ra.

Đó là một thiếu nữ thanh tú, chỉ là gương mặt xanh xao, mệt mỏi. Nàng cúi người hành lễ:

“Tiểu nữ Hứa Uyển Uyển, bái kiến hai vị tiên trưởng.”

Ta nhìn kỹ nàng một lúc lâu, rồi hỏi:

“Ngươi chết như thế nào?”

Hứa Uyển Uyển khựng lại, sau đó quỳ xuống trước mặt chúng ta:

“Tiểu nữ khẩn cầu hai vị tiên trưởng giúp tiểu nữ tìm ra hung thủ!”

“Ngươi không biết hung thủ là ai sao?”

Hứa Uyển Uyển cố gắng hồi tưởng thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu:

“Ta chỉ nhớ rằng mình hẹn gặp Đàm lang ở ngoại ô phía tây. Sau đó xảy ra chuyện gì ta không biết nữa. Khi tỉnh lại, đã thành ra thế này.”

Ta cảm thấy có gì đó không ổn:

“Đàm lang là ai?”

Mặt Hứa Uyển Uyển bỗng đỏ bừng, lắp bắp nói:

“Là… là tình lang của ta. Khi đó, bọn ta vốn định cùng nhau bỏ trốn.”

Ta: “?!?”

Tỷ tỷ, tỷ cũng dữ dội quá đấy!