Nếu bác và ba quan hệ tốt, Minh Nặc đã không phải đợi đến giây phút cuối cùng trong đời ba Minh Xuyên mới biết đến sự tồn tại của bác.
Minh Nặc không nói ra những điều này, ba đã qua đời rồi, cậu sợ những lời này sẽ làm bác buồn, chỉ khẽ nói: "Chỉ là muốn hỏi thôi ạ."
Minh Quyết nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn: "Ừm, trước đây có chút không vui."
Muốn xin lỗi, nhưng không còn cơ hội.
Nhắc đến Minh Xuyên, cả hai đều trở nên buồn bã, Minh Quyết dặn dò Minh Nặc vài câu, Minh Nặc nói tạm biệt, cuộc gọi này kết thúc.
Minh Nặc quay người lại, thấy Sedwick và Murphy đều ngồi trên ghế sofa sau lưng nhìn cậu, hai anh em ngồi cạnh nhau trông rất đẹp mắt, chỉ là khuôn mặt người em chất chứa vẻ không vui rõ ràng.
Murphy cầm một quả táo trong tay, cười với Minh Nặc: "Này, ăn táo đi."
Quả táo vẽ một đường cong trong không trung, rơi vào lòng Minh Nặc. Minh Nặc cầm táo cắn một miếng, rất ngọt và giòn, lúc này Murphy nháy mắt với cậu, ánh mắt liếc về phía Sedwick.
Minh Nặc đi đến trước mặt Sedwick, tiện tay cầm một con dao nhỏ, cắt đôi quả táo, đưa cho cậu ta một nửa: "Anh ăn không? Cho anh này."
Sedwick nhận lấy táo, mặt không cảm xúc ăn hết trong hai miếng.
Minh Nặc đợi anh ăn xong, mới chậm rãi mở lời: "Em đã hẹn với bác thứ Tư tuần sau mới đi, vậy ngày kia chúng ta vẫn có thể đi uống trà sữa được không?"
Sedwick giả vờ kiêu kỳ: "Tùy em."
Minh Nặc mắt cong cong: "Vậy em gọi Field và Lâm Ngọc đi cùng nhé, em mời các snh uống trà sữa, giờ em đâu còn là người nghèo nữa."
Sedwick đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu, dưới ánh mắt không hiểu của Minh Nặc, hai chiếc não thông minh chạm nhẹ vào nhau rồi tách ra.
566 nhiệt tình báo cáo: "Tài khoản của cậu đã nhận được 10.000 đồng!"
Minh Nặc: "...?"
Sedwick: "Tiền lương tháng này của em đây."
Minh Nặc ngẩn người: "Không phải nói sẽ giảm một nửa sao?"
Sedwick: "Chê nhiều thì trả lại đây."
Minh Nặc đương nhiên sẽ không có ngày chê tiền nhiều, cậu vui vẻ ôm lấy Sedwick, giọng nói nghẹn ngào: "Cảm ơn anh đã luôn chăm sóc cho em thời gian qua."
Lần này Sedwick không từ chối cái ôm của cậu.
Trong phòng thẩm vấn tại phủ Công tước Đế quốc Tắc Xuyên, một đống thịt nát đang rêи ɾỉ đau đớn, không còn nhận ra hình dạng con người. Minh Quyết ngồi trên ghế, dưới chân chính là vũng bùn nhão này.
Nụ cười ôn hòa trên gương mặt anh biến mất sạch sẽ ngay khi Minh Nặc cúp máy, ánh tà dương u ám bên ngoài cửa sổ chiếu rọi khuôn mặt góc cạnh của anh trở nên mờ ảo khó đoán, các vị tướng lĩnh trong phòng thẩm vấn đều vô thức nín thở.
Trong bầu không khí im lặng như chết, Bố Cách Tôn gương mặt búng bênh lén nhìn Minh Quyết một cái, Minh Quyết đang xem một tấm ảnh của Minh Nặc và Minh Xuyên.
Đây là tấm ảnh chụp chung duy nhất của hai cha con mà họ phải mất rất lâu mới tìm được, trong ảnh Minh Nặc trông chỉ mới bốn năm tuổi, bé Minh Nặc được Minh Xuyên ôm trong lòng, má áp chặt vào má ba, đôi mắt tràn đầy sự phụ thuộc vào ba.
"Bố Cách Tôn." Minh Quyết bỗng lên tiếng, đôi mắt đen chuyển sang nhìn bức ảnh khi Minh Nặc đã trưởng thành, "Ngươi thấy đứa trẻ này giống ai?"
Bố Cách Tôn như học sinh kém bị thầy điểm danh trong lớp, nghe thấy tên mình thì cơ thể run lên, trước đây hắn đã từng bị Minh Quyết dạy dỗ, sợ lại nói sai lời, quay đầu nhìn về phía Thu Kiều Vũ.
Thu Kiều Vũ nhận được ánh mắt của hắn, cúi đầu thấp hơn.
Giọng Minh Quyết không có chút dao động: "Bố Cách Tôn, nói đi."
Bố Cách Tôn nhắm mắt như đã sẵn sàng chết: "Tiểu thiếu gia trông giống con cái hoàng tộc Perseus hơn, cậu ấy, cậu ấy trông rất giống người yêu của cố đế Herbert - Conin Flynn."
Là cấp cao của đế quốc, Minh Quyết đương nhiên đã từng gặp Conin, anh nghe xong lời Bố Cách Tôn nói, im lặng hồi lâu, Bố Cách Tôn vừa định thở phào thì đỉnh đầu lạnh toát.
Minh Quyết chĩa súng vào trán hắn.
Cái lạnh thấu xương lập tức bao trùm, Bố Cách Tôn không dám ngẩng đầu, mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo ngay lập tức: "Công, công tước đại nhân..."
"Minh Nặc là con của em trai ta Minh Xuyên, vậy mà ngươi lại nói nó giống Conin." Minh Quyết nói chậm rãi, giọng điệu từ tốn, nhưng mỗi chữ đều nặng nề đập vào tim của mọi người có mặt, "Bố Cách Tôn, ngươi nói xem, mắt ngươi có vấn đề phải không?"
Bố Cách Tôn dù có chậm hiểu cũng nhận ra sát ý của Minh Quyết, trong khoảnh khắc này hắn cuối cùng cũng hiểu được ý của Minh Quyết, quỳ một gối: "Minh Nặc thiếu gia là con của Minh Xuyên thiếu gia, là tôi hoa mắt, xin công tước đại nhân trách phạt."
Minh Quyết nắm chặt dây đeo túi cừu nhỏ, cười nhẹ một tiếng: "Ừm, lần sau đừng tái phạm, tất cả ra ngoài đi."
Mọi người vội vã bước ra khỏi phòng thẩm vấn, Bố Cách Tôn lau mồ hôi trên trán, vẫn còn sợ hãi, chân run không ngừng, dựa vào tường di chuyển chậm rãi.
Thu Kiều Vũ hai tay đút túi, thương hại nhìn con gà dùng để răn đe khỉ này: "Lúc quan trọng đầu óc cũng khá sáng suốt đấy."
Bố Cách Tôn thấy đã cách phòng thẩm vấn một đoạn, gan lại to lên, thấp giọng nói: "Cậu nói xem công tước đại nhân có phải điên rồi không, đứa trẻ đó rõ ràng không phải con của Minh Xuyên thiếu gia, thậm chí còn là con của hoàng tộc Perseus bên cạnh. Đó là đối thủ lâu năm của chúng ta, vậy mà anh ta lại chạy đi bịt miệng chúng ta, cậu nói xem..."
"Tôi không có gì để nói, tôi chỉ biết làm theo." Thu Kiều Vũ một câu đã chặn họng hắn, "Thuộc hạ đừng lo chuyện của cấp trên, anh ta cũng đâu trả thêm tiền cho cậu."
Bố Cách Tôn: "..."
Có lý thật.
...
Ngày thứ bảy hôm đó, Minh Nặc hẹn Field và Lâm Ngọc ra chơi, bốn người bàn bạc một chút, quyết định cùng nhau đi trung tâm thương mại dạo phố, nhưng vì đúng dịp nghỉ lễ nên trung tâm thương mại đông nghịt người.