Bé Con Chữa Lành Duy Nhất Trong Gia Đình Điên Rồ

Chương 30

Minh Nặc lo lắng về mái tóc của mình một lúc, rồi không kìm được nhìn chằm chằm vào Zelfis.

Trên màn hình, vị hoàng đế trẻ tuổi của đế quốc với gương mặt lạnh lùng, chỉ cần khẽ ngẩng mắt nhìn vị nghị viên đang phát biểu, vị nghị viên đó đã rõ ràng trở nên căng thẳng, nói năng bắt đầu lắp bắp.

Đây là anh trai của cậu sao? Minh Nặc quan sát kỹ đường nét trên gương mặt của Zelfis, trông không giống cậu lắm, nhưng nhìn còn đáng sợ hơn cả anh Sedwick.

Minh Nặc xoa xoa cánh tay, khi thấy nội dung bình luận thì ngạc nhiên thốt lên một tiếng "ơ".

Sedwick quay đầu nhìn cậu, "Sao em lại làm vẻ mặt đó... sao, Hoàng đế trông rất kỳ lạ sao?"

"Không phải." Minh Nặc chỉ vào những bình luận liên tục xuất hiện, "Em cảm thấy mọi người đều rất thích Hoàng đế."

Sedwick: "Nói bậy, rõ ràng mọi người thích em nhất."

Lời nói châm chọc quá rõ ràng, Minh Nặc hừ một tiếng, "Nếu anh còn nói kiểu đó, em sẽ không nói chuyện với anh nữa, em tẩy chay anh."

Sedwick: "..."

Minh Nặc thấy anh đã ngậm cái miệng độc địa lại, mới từ từ nói: "Trước đây em thấy trên mạng ai cũng bảo Hoàng đế rất hung dữ, rất xấu xa, là bạo quân, nhưng sao bây giờ đánh giá lại thay đổi đột ngột vậy?"

Sedwick nhíu chặt mày, bỗng nghĩ ra điều gì đó, nhìn Minh Nặc với vẻ mặt không thể tin nổi, "Trước đây em kết nối với nguồn tín hiệu của Đế quốc Tắc Xuyên, vào mạng của bọn họ."

Minh Nặc: "..."

Cậu lặng lẽ mở thiết bị thông minh, vào mạng một lần nữa để xem, quả nhiên, đánh giá của dân chúng về Hoàng thất Perseus đã chuyển biến 180 độ, toàn là chửi rủa Hoàng thất Tắc Xuyên.

Và những từ ngữ được dùng lạ kỳ giống nhau.

Minh Nặc đã hiểu ra.

"Em hỏi anh này." Minh Nặc khẽ hỏi Sedwick, "Có thật là Hoàng thượng đã gϊếŧ cha và em trai của mình không?"

Sedwick kinh ngạc, ánh mắt như đang nói "em đang nói gì thế", "Đương nhiên là không, Điện hạ Conin mất vì bệnh máu đông, còn Lorian bị tấn công bất ngờ khi đang nằm viện ở vườn Anka, cái chết của họ không liên quan gì đến Hoàng đế."

"Vậy còn Hoàng đế Herbert thì sao?"

Sedwick im lặng, "Không biết."

Không ai biết Herbert Perseus đã mất như thế nào, Hoàng thất cũng không công bố nguyên nhân cái chết, thực tế nhiều người cho rằng ông đã chết vì tình, bởi Herbert mất vào ngày thứ ba sau khi Conin qua đời.

Minh Nặc mím môi, cậu không biết nên tin Sedwick, hay tin ba Minh Xuyên, chuyện sinh tử, Minh Nặc không thể không thận trọng.

Sedwick đột nhiên áp sát cậu, trong đôi mắt xám chứa đầy vẻ dò xét, "Em có phải đang giấu anh điều gì không?"

Minh Nặc lập tức luống cuống, vội vàng phủ nhận, "Em không có."

Nhìn là biết có ngay, Minh Nặc đúng là đồ ngốc ngay cả nói dối cũng không biết, suy nghĩ nhỏ nhoi đều hiện hết lên mặt, Sedwick cũng lười không muốn ép hỏi cậu, dù sao cũng không phải chuyện gì lớn.

Hay là cậu thật sự là Lorian giả chết sống lại?

Đáng tiếc Sedwick là người theo chủ nghĩa duy vật kiên định.

Vài phút sau, xe bay dừng lại ở cổng trường, Minh Nặc nhìn quanh, hầu hết học sinh đều được cha mẹ và người thân đưa đến trường, họ sẽ ôm nhau cười nói trước khi vào cổng trường.

Minh Nặc nhìn họ đầy ngưỡng mộ, đi bên cạnh Sedwick, vô thức bám chặt lấy cánh tay anh, dính sát vào người quen có thể giúp cậu thích nghi tốt hơn với môi trường mới.

Sedwick vốn định gạt cậu ra, nhưng cúi đầu nhìn, Minh Nặc như một chú cừu non bất an cảnh giác nhìn xung quanh, dường như chỉ cần có gió thổi cỏ lay cũng có thể làm cậu hoảng sợ.

Nhát gan vô cùng.

Sedwick đành để mặc Minh Nặc bám lấy mình, dẫn cậu đi về phía tòa nhà học.

"Sedwick." Minh Nặc gọi anh khẽ một tiếng, đôi mắt xanh biếc của cậu quét nhìn xung quanh, mỗi học sinh nào đối diện với ánh mắt cậu đều cúi đầu xuống như có điều muốn che giấu.

Minh Nặc: "Sao em cảm thấy có nhiều người đang nhìn chúng ta quá."

Sedwick dừng bước, đôi mắt xám lạnh lùng nhìn quanh, những học sinh xung quanh rõ ràng bước nhanh hơn nhiều.

"Em tưởng tượng thôi."

Minh Nặc dễ dàng tin lời anh, "Có lẽ em hơi căng thẳng."

Sedwick rất rành những lời an ủi vô nghĩa: "Đừng căng thẳng."

Minh Nặc: "..."

Không xa chỗ họ, một học sinh lén chụp ảnh họ đăng lên diễn đàn.

【Á á á hôm nay học thần mang một cục bông trắng siêu dễ thương đến trường, mà em còn tận tai nghe thấy học thần nói chuyện với cậu ấy không có gay gắt gì luôn!】

【Nhìn nhầm chăng, có khi là Field nhuộm tóc thôi.】

【Không phải, Field đâu có lùn thế.】

【Này bạn kia lịch sự tí được không?】

[Tóc bạc này là ai nhỉ, không lẽ cũng là người của quân đội? Nhưng hình như mình nhớ trong gia đình nguyên soái quân đội chỉ có ba người họ hàng thôi mà.]

[Tóc bạc gì chứ? Nghe giống tóc vàng quá...]

[...]

Trên con đường rợp bóng cây trong trường, Minh Nặc không biết rằng cậu đang bị người ta bàn tán, bỗng nghe thấy có người gọi tên Sedwick từ phía sau. Quay đầu nhìn lại, một nam sinh cao lớn đẹp trai đang chạy về phía họ.

"Sedwick!"

Field cười rạng rỡ, để lộ hàm răng trắng bóng, mái tóc đỏ rực nổi bật. Anh ta đấm nhẹ vào vai Sedwick, "Giỏi lắm, lại còn bắt thẳng được tên buôn lậu nữa chứ. Điểm hoạt động liên hợp lần này chắc đủ cho cậu tốt nghiệp luôn rồi."

Sedwick lùi ra xa, lạnh nhạt "ừm" một tiếng, "Sang năm sẽ chia tay cậu thôi."

"Đừng mà! Không có cậu thì bài tập nhóm của tôi chết chắc." Field van nài, chợt liếc thấy Minh Nặc đang lén quan sát mình bên cạnh Sedwick, tò mò "ơ" một tiếng, "Đây là con nuôi nhà cậu phải không?"

Minh Nặc nhập học với tư cách là con nuôi nhà Stuart, Sedwick ừ một tiếng.

Field chỉnh lại cổ áo, mỉm cười với Minh Nặc, nhiệt tình chào hỏi, "Chào em, anh là Field Coleman. Là bạn từ nhỏ kiêm bạn cùng lớp từ mẫu giáo, tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông của Sedwick."