(Ghi chú: Mọi người ơi, để đồng bộ tên tiếng Anh theo nhân vật công chính, thì mình sẽ để tên Sa Ân là Sarn, Mặc Phi là Murphi, Minh Nặc là hoàng tử Lorian theo tên tác giả đặt tiếng anh nhé)
Minh Nặc ngồi như chim cút non giữa Murphy và phó quan, không dám thở mạnh. Không phải cậu thân thiết gì với Murphy, mà là vì Murphy đang ôm vai cậu, cậu không thể thoát.
Murphy tháo kính của Minh Nặc xuống, đưa mắt ngắm nghía khuôn mặt cậu: "Em có phải là Minh Nặc không?"
Minh Nặc ngoan ngoãn như cừu non, khẽ gật đầu, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Sedwick và Lâm phu nhân.
Sedwick bị đánh thức giữa đêm, nhưng không thấy khó chịu trên mặt, có vẻ như đã quen với chuyện này. Anh thấy Minh Nặc mặt tái nhợt, dường như rất sợ Murphy, bèn nói bình thản: "Anh trai, thả cậu ấy ra đi, anh làm cậu ấy sợ rồi."
Murphy đeo kính lại cho Minh Nặc, vừa nhấc tay lên, Minh Nặc lập tức đứng dậy chạy nhỏ đến bên cạnh Sedwick, ngồi sát vào anh và thở phào.
Mặc dù anh Murphy này rất đẹp trai, lúc nào cũng cười với cậu, nhưng bản năng cảnh giác như động vật nhỏ khiến Minh Nặc càng sợ Murphy hơn.
Lâm phu nhân liếc nhìn Minh Nặc và Sedwick, rồi nhìn về phía Murphy vừa về nhà giữa đêm, giọng trách móc: "Con này, về nhà cũng không biết nói một tiếng, làm Nặc Nặc sợ rồi. Nặc Nặc, Sedwick, hai đứa mai còn phải đi học, về phòng ngủ đi."
Ánh mắt Sedwick đảo qua đảo lại giữa mẹ và anh trai, một lúc lâu sau mới đứng dậy, kéo Minh Nặc lên lầu.
Minh Nặc vẫn chưa hết hoảng, bám vào tay Sedwick, nói nhỏ: "Đó là anh trai anh ạ? Dọa chết em rồi, em cứ tưởng là trộm vào nhà."
Nhìn bề ngoài, Sedwick và Murphy có năm phần giống nhau, khác ở chỗ đường nét của Sedwick sắc sảo, còn đường nét khuôn mặt Galan mềm mại hơn, giống Lâm phu nhân hơn.
Sedwick nghĩ đến giọng điệu của Murphy như gặp lại người quen lúc nãy, hỏi: "Em từng gặp anh trai anh rồi sao?"
Minh Nặc hồi tưởng lại: "Giọng nghe hơi quen, nhưng em không biết có từng thấy khuôn mặt này chưa, trước đây em hoàn toàn không nhìn rõ mặt người khác."
Sedwick không hỏi thêm, đưa cậu đến trước cửa phòng: "Đi ngủ đi."
Minh Nặc gật đầu, liếc nhìn xuống lầu lần cuối rồi vào phòng đóng cửa lại.
Bên ngoài cửa, Sedwick cụp mắt xuống, hàng mi dài che đi cảm xúc trong đôi mắt xám, không biết đang nghĩ gì, mãi sau mới về phòng mình.
Dưới lầu, Lâm phu nhân thấy hai đứa trẻ đã về phòng, mới chuyển ánh mắt sang con trai cả: "Con đã gặp Minh Nặc trước đây rồi à?"
Murphy gật đầu, kể lại tỉ mỉ cho Lâm phu nhân về việc gặp Minh Nặc ở hành tinh Z-16.
Lâm phu nhân vừa nghe Minh Nặc là cháu của Minh Quyết, bà kinh ngạc: "Không thể nào, Nặc Nặc trông chẳng giống người nhà họ Minh chút nào cả, không lẽ họ tưởng mọi người đều mù sao?"
Murphy đồng ý với mẹ: "Mẹ, mẹ thấy Minh Nặc với hoàng tử Lorian..."
Lâm phu nhân vội đáp: "Giống như đúc từ một khuôn ra vậy."
Galan nói giọng nghiêm trọng: "Con nghi ngờ Minh Nặc chính là hoàng tử Lorian, chắc chắn năm đó đã xảy ra biến cố, hoàng tử Lorian không chết mà bị người ta mang đi."
Lâm phu nhân nghe xong suy đoán của anh ta, thấy cũng không phải không có lý, nhưng đây là chuyện lớn, hiện tại chưa thể kết luận.
Murphy đột nhiên đứng dậy, đi về phía cầu thang: "Làm xét nghiệm gen là biết ngay, con lên nhổ vài sợi tóc của cậu bé."
Lâm phu nhân lấy ra một túi nilon kín có chứa tóc của Minh Nặc: "Không cần đâu, mẹ có sẵn rồi."
Murphy nghe vậy liền ôm chầm lấy Lâm phu nhân, hôn lên má bà một cái: "Mẹ đúng là đỉnh nhất!"
Lâm phu nhân ghê tởm đẩy anh ta ra.
Murphy nhìn giờ, đã 3 giờ sáng, 6 giờ anh phải vào cung làm việc, nên quyết định không ngủ nữa mà đi điều tra chi tiết về vụ tấn công Vườn Anka năm đó.
Thoáng cái đã đến giờ đi làm.
Ellson đang chọn món cho bữa sáng, thấy Murphy đi xuống, anh ta ngạc nhiên kêu lên: "Anh Murphy."
Murphy thấy Ellson thì bỗng cười, vỗ vai anh ta khi đi ngang qua: "Thì ra người đi làm thêm là cậu, đừng để thầy biết cậu làm việc ở nhà tôi đấy, không là ông ấy sẽ đánh đòn cậu đấy."
Ellson bật cười gật đầu: "Em biết rồi, em nói với thầy là em làm nghiên cứu viên sơ cấp ở viện nghiên cứu."
"Anh có ăn sáng ở nhà không ạ?"
"Không cần đâu, anh có chỗ ăn rồi."
Nửa giờ sau, Murphy đi thẳng đến phòng tiệc trong cung điện, quản gia Fudi thấy anh đến vào giờ này liền lấy cho anh một bộ đồ ăn.
Murphy nhận lấy, cười với ông: "Cảm ơn bác Fudi."
Fudi tóc đã bạc trắng, nhưng chẳng có vẻ hiền hậu của người già, gương mặt ông rất nghiêm khắc, không cười mà vẫn toát ra vẻ uy nghiêm.
Lúc này trong phòng ăn có ba vị trưởng bối nhà Perseus, họ là anh em trai của tiên đế. Ngay khi bước vào phòng ăn, ba luồng tinh thần lực mạnh mẽ bá đạo tràn ngập không gian, đủ khiến những người có tinh thần lực yếu hơn phải quỳ xuống ngay lập tức.
"Archil, tay cậu chạm vào tôi rồi." Anh cả Berdewin trông có vẻ văn nhã, nhưng khóe môi lại mang nụ cười lạnh lẽo, nhìn em trai mình như nhìn xác chết vậy, "Tay cậu còn dính nước trái cây."
Archil đang bóc quýt, nghe vậy liếc anh trai một cái, thờ ơ nói: "Có phải cố ý đâu, anh lau đi là xong."
Dao sắc lóe sáng, Archil nhanh chóng rút tay về, lưỡi dao lướt qua cổ tay anh ta, nhưng thậm chí không làm xước da.
Berdewin: "Nếu không biết rửa tay thì sớm cắt nó đi."
"Chết tiệt! Chỉ là một chút vết bẩn thôi mà?! Lần trước anh còn làm tương cà bắn lên người em, em có giận đâu, em gọi anh một tiếng anh, anh đừng thật sự coi em là em đấy!"