Sedwick đỡ Minh Nặc dậy, cậu đứng vững rồi ngượng ngùng cười với anh, vội vàng nhặt sách dưới đất nhét vào cặp, nhét đầy cặp rồi nói với Sedwick: "Chào anh về nhà."
Sedwick: "..."
Minh Nặc thấy Sedwick định đi rót nước uống, cậu lập tức nhận ra nhiệm vụ đến: "Để em! Để em!"
Nói xong đẩy Sedwick sang một bên, nhanh nhẹn rót cho anh một cốc nước lọc, lần này không xảy ra sự cố, cốc nước được đưa đến tay Sedwick một cách vững vàng.
Minh Nặc như đợi khen thưởng nhìn Sedwick: "Thế nào ạ?"
Một cốc nước lọc cũng cần phải nhận xét cảm nhận sao? Sedwick thấy anh không nên nhận cốc nước này, đành cứng đầu đưa ra đánh giá: "Vị nước lọc."
Minh Nặc ánh mắt đầy kỳ vọng: "Thế lương của em?"
"Giảm một nửa."
"Ư..." Vai Minh Nặc sụp xuống, không thể đối mặt với nỗi đau mất lương: "Tại sao ạ? Anh có thể nói lý do không? Em có thể sửa mà, đừng trừ lương em được không?"
Sedwick hé mắt nhìn cậu: "Xem biểu hiện tiếp theo của em thế nào."
Thấy vẫn còn cơ hội về lương, Minh Nặc lại phấn chấn lên, vui vẻ đi theo bên cạnh Sedwick.
"Để em giúp anh!"
"Cái này để em!"
"Cái này em cũng biết làm, để em!"
Trên lầu, Lâm phu nhân nhìn Minh Nặc tất bật phục vụ con trai mình, nhíu chặt mày, cảm thấy chỗ nào cũng không đúng, bà nghĩ một lúc, đổi người làm việc thành con trai mình, lập tức giãn mày ra, thấy hợp lý hơn.
Sedwick có bài tập phải làm, Minh Nặc vẫn kiên trì ở vị trí của mình, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, vì không có việc gì làm nên cậu ngửa đầu ngẩn người nhìn anh.
Minh Nặc liếc thấy cổ tay Sedwick cũng đeo một cái não điện tử, cậu ghé lại gần chọc chọc não điện tử của anh: "Anh có biết chỗ nào sửa não điện tử không? Não điện tử của em hình như bị hỏng rồi."
Sedwick dừng bút: "Đưa anh xem nào."
"Anh sửa được không?" Minh Nặc xắn tay áo lên, cho anh xem não điện tử trên cổ tay: "Này, nó không dùng được, 566 cũng không gọi ra được. À phải rồi, 566 là trợ lý thông minh của em."
Sedwick vừa nhìn đã biết não điện tử có vấn đề gì, anh uyển chuyển đề nghị: "Lần sau đi khám mắt có muốn đi khám trí não luôn không?"
Minh Nặc nghe ra anh đang mắng mình, nghiêm túc nói: "Não em không có vấn đề gì, hơn nữa ba em nói em rất thông minh."
Sedwick lười tranh cãi với cậu: "Mở não điện tử lên, làm theo anh nói."
Minh Nặc nghe lời làm theo, sau vài thao tác đơn giản, các chức năng của não điện tử đều được mở khóa.
Cậu nhìn Sedwick bằng ánh mắt ngưỡng mộ, như một người mù chữ tuyệt vọng nhìn sinh viên đại học thông minh: "Anh giỏi quá, làm sao làm được vậy? Ở trường có học không?"
Minh Nặc không biết gì về cách vận hành não điện tử: "Cậu cũng không biết, não điện tử này là của ba cậu."
Sedwick đẩy cái đầu đang áp sát của cậu ra: "Em đang ở đế quốc Perseus, mà thiết lập nguồn tín hiệu duy nhất có thể kết nối lại là đế quốc Tắc Xuyên, não em nghĩ thế nào vậy?"
Minh Nặc liền nói: “Em không biết, đây là của ba em cho em”.
Cậu cũng không biết dùng não điện tử, càng không biết nguồn tín hiệu mà Sedwick nói là chuyện gì.
Sedwick cúi mắt nhìn não điện tử màu bạc trắng này, đột nhiên hỏi: "Đây là model gì?"
"Không biết, ba không nói."
"Em là con trai cưng của ba à?"
Minh Nặc không hiểu: "Con trai cưng của ba là sao? Ba là bảo bối có phải không? Em đúng là rất yêu ba."
Sedwick: "..."
Thấy anh không nói gì, Minh Nặc biết mình chắc đã nói điều gì đó ngớ ngẩn, cậu kéo kéo tay áo Sedwick, ra vẻ nói lý lẽ: "Nếu em nói sai thì anh phải nói cho em biết chứ, anh cứ im lặng thế này em đâu biết anh đang nghĩ gì."
Sedwick giật tay áo ra: "Không muốn nói chuyện với em."
"Được rồi, vậy em không nói nữa." Minh Nặc ngoan ngoãn im lặng.
Bàn học rất rộng, Minh Nặc chỉ chiếm một góc nhỏ, cậu gục đầu trên bàn nghiên cứu máy tính thông minh, sau khi mắt khỏe lại thì việc chơi máy tính cũng thuận tiện hơn nhiều, cậu tìm một trò chơi đơn giản, vừa uống trà sữa vừa hăng say chơi game.
Sedwick đang nghiền ngẫm một bài toán khó, bỗng nghe thấy tiếng cười khúc khích, quay đầu nhìn sang, lông mày liền nhíu chặt.
Mỗi lần vượt qua màn chơi nhận được phần thưởng, cậu nhóc ngốc này đều khẽ nói với trợ lý AI của mình: "Em giỏi quá nhỉ, anh thấy em có giỏi không?"
566 tất nhiên nhiệt tình khen ngợi cậu chủ nhỏ: "Cậu chủ nhỏ là giỏi nhất! Không có gì có thể làm khó được cậu chủ nhỏ cả!"
Minh Nặc rất thích được khen, mắt cong cong như trăng lưỡi liềm.
Sedwick liếc nhìn bài tập của mình, ngẩng đầu nhìn màn hình game của Minh Nặc, bỗng thấy khó chịu, tại sao anh phải làm bài tập trong khi người này có thể chơi game vui vẻ như vậy.
"Minh Nặc."
Minh Nặc "ừm" một tiếng, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình ảo được phóng to, không dành cho Sedwick một chút chú ý nào.
Sedwick: "Đừng chơi nữa, em đi học cùng anh."
Minh Nặc giật tay, cổ cứng đờ như rỉ sét quay sang nhìn Sedwick.
Cậu muốn tìm dấu hiệu đùa giỡn trên mặt Sedwick, nhưng thật không may, cậu chỉ thấy vẻ mặt nghiêm túc, cậu run rẩy chỉ vào mình: "Em... em đi học sao?"
Sedwick gật đầu nghiêm nghị: "Học tập là nấc thang tiến bộ của nhân loại. Tỉnh táo đi, em nên leo thang rồi đấy."
Như lời thì thầm của ác quỷ, tim Minh Nặc run lên, khái niệm về việc đi học của cậu xuất phát từ một người bạn nhỏ trước đây.
Người bạn nhỏ sau khi được bố mẹ gửi đến trường công ngày nào cũng khóc, nói với cậu rằng thầy cô ở trường rất nghiêm khắc đáng sợ, bài tập khó như lên trời, các bạn học đều là những kẻ bắt nạt, không những không chơi với cậu ấy mà còn đánh cậu ấy.
Vì thế trường học trong mắt Minh Nặc nhỏ trở thành thứ đáng sợ như hổ báo, khi Minh Xuyên đề nghị cho cậu đi học, Minh Nặc sợ đến khóc lóc, nhất quyết không chịu bước ra khỏi nhà một bước.