Bé Con Chữa Lành Duy Nhất Trong Gia Đình Điên Rồ

Chương 21

Sedwick đành phải lấy quần áo từ tay nhân viên bán hàng, dẫn Minh Nặc vào phòng thử đồ. Anh ném quần áo vào lòng cậu: "Thử đi."

Minh Nặc ôm quần áo, lóng ngóng mặc vào người, chỉ là cậu không thể nhìn thấy mặt trước mặt sau của áo, đầu vô tình chui vào tay áo, cuối cùng bị mắc kẹt trong đó.

Giọng Minh Nặc bị bịt kín trong áo, vùng vẫy muốn thoát ra: "Giúp em với!"

Sedwick: "..."

Quả nhiên nhận về một rắc rối to.

"Đừng cựa quậy." Sedwick nhíu mày, nhưng động tác tay lại rất nhẹ nhàng, từ từ giải cứu Minh Nặc ra khỏi tay áo. Để không lãng phí thời gian của cả hai, Sedwick cầm quần áo mặc từng chút một cho cậu.

"Đưa tay ra, anh xắn tay áo cho."

Đây là một chiếc áo len màu vàng nhạt, Minh Nặc có làn da trắng ngần, mặc chiếc áo này càng trông giống búp bê sứ. Sedwick ngắm nhìn một lúc rồi gật đầu: "Gói chiếc áo này lại."

Minh Nặc thử năm sáu bộ quần áo dưới sự chăm sóc của Sedwick. Ban đầu cậu cảm động đến rơi nước mắt vì sự chu đáo của anh, nhưng cứ thay đi mặc lại nhiều lần, cậu cũng thấy mệt.

Hơn nữa, mỗi lần thử xong, cậu đều nghe thấy Sedwick nói với nhân viên bán hàng: "Gói cái này lại."

Minh Nặc lo lắng, kéo tay Sedwick: "Em không cần nhiều quần áo thế đâu, đừng mua nhiều quá, đắt lắm."

"Không cần em trả tiền." Sedwick thản nhiên quẹt thẻ thanh toán vài chục nghìn, nói: "Anh không muốn dẫn về một kẻ ăn mày, để người ta tưởng anh đi làm từ thiện."

Sedwick giúp Minh Nặc thay một bộ quần áo mới, tiện tay ném hết quần áo cũ vào thùng rác. Anh đã thấy ghét mấy bộ quần áo không có chút thẩm mỹ này từ lâu rồi.

Minh Nặc đã hiểu Sedwick chắc hẳn rất giàu, nhưng nhận nhiều đồ của anh như vậy, cậu vẫn cảm thấy áy náy: "Nhưng cũng không thể để anh tốn nhiều tiền thế, em cũng không có tiền để trả anh."

Sedwick nhìn cậu, bỗng nảy sinh ý nghĩ tinh quái: "Không có tiền trả? Vậy em làm người hầu nhỏ phục vụ anh, anh trả lương cho em, được không?"

Minh Nặc vừa nghe có lương, lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh biếc lấp lánh: "Thế... thế lương của em là bao nhiêu ạ?"

Sedwick: "..."

Đúng là kẻ tham tiền.

Sedwick suy nghĩ một lúc: "Cho em một nửa lương của người giúp việc khác trong nhà anh, một tháng mười nghìn."

Minh Nặc chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, vội vàng đồng ý, còn hứa với Sedwick: "Dạ dạ! Sau này em sẽ nghe lời anh, em... em sẽ pha trà rót nước, giặt quần áo nấu cơm cho anh."

Sedwick thấy cậu biết điều như vậy, khóe môi khẽ nhếch lên: "Được, làm tốt sẽ tăng lương cho em."

Quần áo mới đã được đóng gói xong, khi Sedwick đi lấy túi, nhân viên bán hàng thấy Minh Nặc ngoan ngoãn đi theo sau anh trai, lại trông rất xinh xắn đáng yêu, liền mua cho cậu một ly trà nho.

Minh Nặc ôm ly trà sữa, vui mừng không ngờ: "Cảm ơn chị ạ."

Chị nhân viên bán hàng cười tươi: "Không có gì, uống đi em."

Cũng nhờ họ mà chị sẽ nhận được không ít hoa hồng.

"Đi thôi." Sedwick một tay xách những túi đồ đựng quần áo của Minh Nặc, một tay nắm lấy tay cậu đi về phía trước.

Đi được nửa đường bỗng khựng lại, cúi đầu nhìn năm sáu cái túi trên tay mình, rồi lại nhìn Minh Nặc đang uống trà sữa.

Minh Nặc rất thích ly trà nho trong tay, mỗi khi hút được miếng thạch đều vui vẻ hút thêm một hai ngụm nữa, nhai thạch trong miệng, mái tóc bạc ngắn đung đưa theo nhịp bước đi, toàn thân tỏa ra không khí vui vẻ.

Nhưng Sedwick nhíu mày, phát hiện có gì đó không đúng.

Người này lúc nãy chẳng phải nói sẽ phục vụ anh sao? Sao bây giờ lại là anh xách đồ, còn cậu người hầu nhỏ này lại sung sướиɠ uống trà sữa.

Nhưng bắt một người mù xách đồ... Sedwick nghĩ một lúc, thôi vậy, anh còn tay chân lành lặn, không đến nỗi phải làm khó một người mù.

Một tay xách túi, một tay nắm Minh Nặc, Sedwick phớt lờ những ánh mắt tò mò xung quanh, mặt không cảm xúc bước nhanh về phía trước.

Trời dần tối, trong trang viên Stuart đã bắt đầu chuẩn bị bữa tối, Lâm phu nhân mặc một chiếc váy dài màu đen, uyển chuyển bước xuống lầu, dựa vào ghế sofa.

Trong thời đại tuổi thọ trung bình đã đạt đến hai trăm tuổi, bà trông vẫn rất trẻ, trên váy thêu những bông lan bướm tinh xảo: "Sedwick vẫn chưa về nhà sao?"

Chàng trai mặc trang phục quản gia, rót trà cho Lâm phu nhân: "Cậu chủ nhỏ nói cậu ấy đang trên đường về."

Lâm phu nhân thở dài một tiếng, ngồi trên ghế sofa, mệt mỏi xoa xoa thái dương: "Còn Murphy thì sao? Đi mua đồ mà mất gần nửa tháng? Nói thật với ta đi, có phải nó đi đánh nhau rồi bị bắt vào tù không dám nói với ta phải không? Cứ nói đi, ta chịu được."

Ellson không nhịn được cười: "Thưa phu nhân, đại thiếu gia nói là đi giúp tiểu thư Phineal mua đồ ở hệ hành tinh khác, cậu ấy là người rất coi trọng bạn bè ạ."

"Nói nhảm." Lâm phu nhân liếc nhìn Ellson, "Chẳng qua là con bé Phineal cho nó tiền thôi, không thì nó đời nào tích cực như vậy? Con trai ta ta hiểu rõ."

Nụ cười trên mặt Ellson không giữ được nữa: "..."

Biết nói gì bây giờ, xin đừng làm khó người đi làm thuê như họ.

May mà lúc này Sedwick đã đi đến trước cổng chính, Minh Nặc theo sát phía sau, trong lòng không khỏi lo lắng bất an.

Nếu như gia đình của Sedwick không thích cậu, muốn đuổi cậu đi thì phải làm sao? Minh Nặc bồn chồn lo lắng, một tay nắm chặt vạt áo của Sedwick

Sedwick liếc nhìn cậu: "Em còn ôm cái cốc trà sữa rỗng đó làm gì? Hít không khí à?"

Minh Nặc luyến tiếc, chậm rãi giải thích: "Trong cốc vẫn còn vị, thêm nước vào vẫn có thể uống được."

"...Vứt cốc đi, đừng làm mất mặt."