Bé Con Chữa Lành Duy Nhất Trong Gia Đình Điên Rồ

Chương 19

Sedwick cố kiềm chế bàn tay đang ngứa ngáy của mình, giọng điệu bình thản hỏi: "Em đang giận à?"

"...Không có giận." Minh Nặc ủ rũ vặn vẹo ngón tay.

Cậu không ngốc, người tốt bụng này có thể cứu cậu đã là rất tốt rồi, không cần phải đặc biệt quan tâm đến cảm xúc của một người xa lạ như cậu, nhưng vì được Minh Xuyên nuông chiều quen, trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy ủy khuất.

Sedwick dùng đôi mắt xám toát lên vẻ lạnh lùng nhìn Minh Nặc chằm chằm, người này dường như hoàn toàn không nhận ra biểu cảm hiện tại của mình ủy khuất đến mức nào, giống như một chú cừu non bị cướp mất cỏ tươi, đối mặt với kẻ thù quá mạnh mẽ, thậm chí không dám kêu be be.

Phải chăng anh nói chuyện quá tổn thương người khác?

Sedwick suy ngẫm lại những lời mình đã nói với Minh Nặc, nhưng không thấy có vấn đề gì, anh cũng lười tiếp tục băn khoăn: "Đi theo tôi."

Nói xong câu đó, Sedwick xoay người bước đi, nhưng mãi vẫn không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, anh quay đầu nhìn lại, Minh Nặc vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

Minh Nặc đưa tay ra phía trước dò dẫm, đôi mắt xanh trong vắt như pha lê tràn đầy vẻ bối rối và mơ hồ: "Anh đi đâu vậy? Em không nhìn thấy anh."

Sedwick: "..."

Phiền phức quá, đột nhiên muốn bỏ mặc luôn.

Sedwick hít sâu một hơi, quay lại nắm lấy cánh tay Minh Nặc, dẫn cậu bước nhanh về phía trước, vì anh đi quá nhanh nên Minh Nặc phải chạy nhỏ mới theo kịp bước chân của anh.

"Nhấc chân lên, lên xe."

Minh Nặc lần đầu tiên ngồi xe lơ lửng, cậu vuốt ve đệm ghế mềm mại, cảm thấy rất mới lạ.

Dù đang ở trong không gian kín đang di chuyển với tốc độ cao, Minh Nặc không hề cảm thấy chút rung lắc nào, ngay cả khi xe lơ lửng dừng lại ở điểm đến, cậu vẫn phải đợi Sedwick nhắc nhở mới theo anh xuống xe.

Trong đồn cảnh sát, viên cảnh sát trực ban hôm nay thấy Sedwick dẫn theo một thiếu niên bước vào, giật mình một chút, vội vàng đứng dậy đón tiếp: "Thiếu gia Tư Đồ Lặc."

Gia tộc Tư Đồ Lặc là một trong những gia tộc hàng đầu của Đế quốc Perseus, họ là thanh kiếm sắc bén nhất trong tay Hoàng đế, Nguyên soái Tư Đồ Lặc của quân bộ thậm chí còn chỉ huy toàn bộ lực lượng quân sự của đế quốc.

Sedwick·Tư Đồ Lặc với tư cách là con trai thứ hai của gia tộc này, từ nhỏ đã có thân phận cao quý, được cưng chiều.

Sedwick chỉ vào Minh Nặc, nói ngắn gọn: "Em ấy bị bắt cóc đến Tinh Nghệ Phi, kiểm tra thông tin nhận dạng của em ấy."

Viên cảnh sát gật đầu, nhìn về phía Minh Nặc, thấy cậu còn nhỏ tuổi nên giọng nói cũng dịu dàng hơn nhiều: "Được rồi, em bé, đi theo anh."

Minh Nặc nắm chặt tay áo của Sedwick không buông, giọng điệu đề phòng: "Anh không cần kiểm tra thông tin của em, em sẽ nói hết cho anh."

"Em tên là Minh Nặc, nhà ở tầng một khu D trên Tinh Z-16, ba em... ba em vừa mới mất, đã gọi bác em đến chăm sóc em, bây giờ chắc bác đã đến nhà rồi, các anh có thể đưa em về nhà trực tiếp không?"

Nghe xong lời Minh Nặc nói, viên cảnh sát rất do dự nhìn Sedwick, thấy anh không có ý định giải thích, bèn nói với Minh Nặc: "Xin lỗi em bé, Tinh Z-16 không nằm trong phạm vi quản lý của Đế quốc Perseus, để đảm bảo em không phải là gián điệp, chúng tôi cần xác minh danh tính của em trước khi có thể cho em về."

Minh Nặc mím môi: "Vậy cần bao lâu?"

"Rất nhanh thôi, Tinh Z-16 thuộc quyền quản lý của Đế quốc Tắc Xuyên, chỉ cần thông tin của em có trong cơ sở dữ liệu của họ, chúng tôi có thể cho họ tra cứu thông tin của em, xác nhận em là công dân hợp pháp của Tắc Xuyên thì có thể cho em về."Nghe có vẻ phiền phức quá, cậu buông vạt áo của Sedwick ra, rồi từ từ bước về phía giọng nói của viên cảnh sát.

Viên cảnh sát thấy mắt cậu có vấn đề, trong lòng càng thêm thương xót, liền nắm lấy cổ tay cậu dẫn vào phòng kiểm tra.

Cậu được lấy dấu vân tay, bị kim chích vào ngón tay để lấy một giọt máu, sau đó viên cảnh sát lại đưa cậu về ngồi cạnh Sedwick và nói: "Kết quả cần đợi khoảng mười phút, nếu các em khát nước thì bên kia có máy nước uống."

"Vâng, cảm ơn anh." Cậu ngoan ngoãn cảm ơn viên cảnh sát, nghe tiếng bước chân anh ta đi xa dần, cậu mò mẫm xung quanh, tay phải chạm được vào cánh tay Sedwick, xác định anh đang ở bên phải mình.

Sedwick uể oải tựa vào lưng ghế, liếc nhìn cậu một cái.

Cậu chủ động lên tiếng: "Xin hỏi, em có thể biết tên anh không? Anh là Sedwick phải không?"

"...Sedwick Tư Đồ Lặc."

"Tên dài quá." Cậu thốt lên, "Em là Minh Nặc, chỉ có hai chữ thôi."

Sedwick dường như chẳng quan tâm đến tên của cậu, "Ừ."

Cậu thấy anh lạnh nhạt quá, giao tiếp thất bại, lo lắng nói nhiều sẽ làm Sedwick khó chịu nên không lên tiếng nữa, cúi đầu tập trung nghịch trí não thông minh của mình.

Không biết trí não thông minh có bị hỏng không mà cứ hiện thông báo không kết nối được với nguồn tín hiệu, cậu buồn bực khởi động lại liên tục, rất lo nó thực sự bị trục trặc.

Cậu đã đánh mất con dao nhỏ và túi cừu nhỏ rồi, cái não thông minh này là thứ duy nhất ba để lại cho cậu.

Sedwick không nghe thấy tiếng lải nhải bên tai nữa, quay đầu nhìn, thấy cậu cúi đầu chăm chú vọc vạch não thông minh, từ góc độ này có thể thấy được chiếc mũi nhỏ cao của cậu, cùng với hàng mi dài màu bạc.

Mái tóc ngắn màu bạc mềm mại lúc này có một chùm dựng đứng lên, Sedwick nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn đưa tay ấn chùm tóc đó xuống.