Bé Con Chữa Lành Duy Nhất Trong Gia Đình Điên Rồ

Chương 13

Minh Nặc cầm túi cừu thở dài, "Làm sao bây giờ, em không biết khâu dây."

Sarn cảm thấy có lỗi trong lòng, cậu ta đưa Minh Nặc ra ngoài, kết quả khiến cậu gặp phải tên trộm, nghĩ đến việc cái túi này là do ba Minh Nặc làm cho cậu ấy, rất có ý nghĩa, Sarn nghiến răng, "Để anh khâu cho em."

Minh Nặc sửng sốt, "Anh biết khâu à?"

"... Tất nhiên là biết." Sarn trước giờ chưa từng khâu vá quần áo, quần áo rách là vứt luôn, nhất thời hơi lo lắng, nhưng ngay sau đó lại lấy lại tự tin, "Tối nay anh sẽ khâu lại cho em."

Khâu vá thôi mà, có tay là làm được, không biết thì đi học người ta một chút, cậu thông minh thế này, chắc chắn học một cái là biết ngay.

Giỏi quá! Đôi mắt xanh biếc của Minh Nặc tràn đầy sự ngưỡng mộ dành cho Sarn, người này dường như cái gì cũng biết, không chỉ biết rác nào có thể bán được tiền, mà còn biết khâu vá nữa, "Cảm ơn anh nhiều lắm."

Minh Nặc mò mẫm lấy từ trong túi cừu ra một gói kẹo, đưa cho Sarn, "Cho anh này."

"Không..."

"Bùm!"

Lời từ chối của Sarn bị nhấn chìm trong tiếng nổ vang trời, Minh Nặc giật mình vì tiếng động lớn, nhưng cậu mù, không biết chuyện gì xảy ra, lúng túng lắc đầu, cố xác định xem tiếng nổ từ đâu vọng tới.

Sảnh đấu giá cao lớn nguy nga trong chớp mắt biến thành đống đổ nát, lác đác vài người mặt mày lem luốc bò ra, cảm giác nguy hiểm do vụ nổ bất ngờ khiến người trên phố hoảng loạn, gấp gáp muốn rời khỏi đây.

Đám đông lập tức hỗn loạn, Minh Nặc bị đυ.ng mấy cái, miếng vải trắng trên mắt cũng rơi mất, cậu híp mắt lại, bất lực gọi tên Sarn.

Sarn trơ mắt nhìn Minh Nặc bị dòng người cuốn đi càng lúc càng xa, cậu ta vừa gấp vừa hoảng, cố hết sức đẩy những người chắn trước mặt ra, nhưng người đông quá, chỉ có thể lo lắng hét lớn: "Minh Nặc!"

Minh Nặc nghe tiếng Sarn từ xa vọng lại, muốn đi tìm cậu ta, nhưng những người lớn cao to kia, trong lúc chen lấn chẳng để ý đến một đứa nhỏ bé bên cạnh.

Vai Minh Nặc bị đυ.ng mạnh, ngay sau đó lại bị dẫm lên chân, trong lúc hoảng loạn theo bản năng túm lấy cánh tay một người bên cạnh để giữ thăng bằng.

"Túm cái quái gì mà túm, mày là ai..." Tiếng chửi giận dữ của người đàn ông đột nhiên im bặt khi thấy khuôn mặt Minh Nặc, hắn đá văng người bên cạnh, ngồi xổm xuống nhìn cậu, chăm chú ngắm khuôn mặt cậu.

Khuôn mặt tinh xảo này như được thần đặc biệt yêu thích, chạm khắc tỉ mỉ mà thành, tóc bạc mắt xanh, ăn mặc sạch sẽ, trắng muốt như một cục tuyết, hoàn toàn không hợp với thành phố ngầm bẩn thỉu này.

Mắt người đàn ông lóe lên vẻ mừng rỡ, đứa trẻ đẹp quá.

Hắn nhìn quanh rồi bế Minh Nặc chạy mất.