Bé Con Chữa Lành Duy Nhất Trong Gia Đình Điên Rồ

Chương 5

Sarn nhìn nụ cười thân thiện trên mặt Minh Xuyên, cảm giác nguy hiểm vừa dâng lên trong lòng lập tức tan biến, cậu là trẻ mồ côi, không cha không mẹ, cũng không hiểu phải ứng xử với người lớn thế nào, vẫy vẫy tay, "Có gì đâu ạ, không cần cảm ơn."

Minh Xuyên kéo Minh Nặc lại gần, đeo túi đeo chéo hình cừu cho cậu, dùng ngón tay chải nhẹ mái tóc bạc rối của cậu, "Vậy ba đi làm đây, nhớ những điều ba nói với con hôm qua chứ?"

Minh Nặc vỗ vỗ túi đeo chéo, gật đầu liên tục, "Con nhớ rồi."

Sau khi Minh Xuyên rời đi, Sarn nhìn bóng lưng anh, trầm ngâm, "Ba em chắc chắn rất thương em."

Minh Nặc cười tươi, "Đúng vậy, ba rất yêu em."

"Ba em gầy thế mà nuôi em trắng trẻo béo tốt." Sarn bóp bóp má bánh bao của Minh Nặc, "Em là chú cừu béo."

Minh Nặc bĩu môi gạt tay cậu ta ra, Sarn cười lớn, choàng vai cậu.

Sarn dẫn Minh Nặc đến một nhà máy xử lý thép bỏ hoang, nơi này giờ đã trở thành bãi rác công nghiệp, nhưng với lũ trẻ nghèo dưới thành phố ngầm, đây là nơi có thể "đào vàng".

Minh Nặc đứng giữa bãi đất rộng lớn, xung quanh đầy rác thải kim loại, cậu không nhìn rõ dưới chân có gì, cũng không phân biệt được cái nào có thể bán được tiền, đi vài bước suýt ngã.

"Em đi sau anh." Sarn không chịu nổi nữa, kéo cậu mù lòa này lại gần, "Ngã thì anh không quản đâu."

Minh Nặc mím môi, "Vậy em có thể nắm gấu áo anh không? Em không nhìn rõ anh bước chân nào."

Sarn: "... Nắm đi."

Minh Nặc vui vẻ nắm gấu áo Sarn , sát bên cạnh, cậu cũng không phân biệt được cái nào có thể bán được tiền, Sarn bèn giúp cậu tìm, rồi giúp cậu vác đến chỗ thương nhân thu mua sắt, tiền đổi được đều đưa cho Minh Nặc.

"Đừng đưa tiền cho em, em không lấy." Minh Nặc không muốn nhận tiền, trong lòng thấy không phải, vẫy tay từ chối, "Em chẳng làm gì cả, còn gây phiền phức cho các anh, đã rất có lỗi với anh rồi."

"Cho em thì cứ cầm lấy!" Sarn thô lỗ nhét tiền vào tay Minh Nặc, "Ai bảo em không làm gì, em không phải chạy theo chúng ta cả ngày sao? Thế cũng mệt chứ."

Minh Nặc biết cậu ta muốn giúp mình, ngước khuôn mặt nhỏ lên, chân thành cảm ơn, "Sa Ân, cảm ơn anh."

Sarn hừ một tiếng, "Em theo sát anh, đừng gây rắc rối là được."

Thấy Sarn đưa tiền của mình cho Minh Nặc, những người khác cũng muốn giúp cậu, nhưng Sarn chặn hết lại, cậu bực bội mắng những đứa trẻ chưa lớn này, "Cho cậu ấy làm gì? Nhà các cậu giàu lắm à? Tôi cho em ấy là vì nhà tôi chết sạch không còn ai, các cậu so được với tôi à?"

Nghe vậy, mọi người cũng thu lại số tiền ít ỏi.

Minh Nặc đã rất biết ơn, cậu lấy từ túi đeo ra một nắm kẹo trái cây chia cho các bạn nhỏ, "Rất ngon đó, có vị nho, dâu tây, táo..."

Sarn sảng khoái nhận kẹo, bóc một viên vị dâu tây bỏ vào miệng, "Cảm ơn nhé."

Đôi mắt dưới miếng vải trắng của Minh Nặc cong cong cười, tuy cậu không nhìn rõ mặt Sarn, nhưng cậu có thể tưởng tượng Sarn ăn kẹo sẽ cười rất vui, vì kẹo của cậu thật sự rất ngọt.

"Cái trên cổ tay em là trí não à?" Sarn bất chợt hỏi Minh Nặc, cậu vuốt cằm nhìn trí não trên cổ tay cậu, thiết bị này toàn thân trắng muốt, trên dây đeo loáng thoáng những hoa văn phức tạp, giản dị nhưng toát lên vẻ xa hoa, nhìn là biết rất đắt.

Sarn trước đây đã từng thấy một người rất giàu đeo thứ này trên cổ tay, nhưng không đẹp bằng cái trên cổ tay Minh Nặc.

Minh Nặc gật đầu: "Vâng, ba cho em đó."

Sarn đưa tay sờ trí não, một dòng điện nhỏ làm đau ngón tay cậu ta, khiến cậu ta lập tức rụt tay lại, trong lòng dấy lên nhiều nghi hoặc hơn.

Minh Nặc cho cậu cảm giác vừa giống vừa không giống người nghèo, khí chất của cậu thuộc dạng công tử không hiểu đời, hành vi thuộc dạng ăn xin nghèo khổ, nhưng trí não dùng lại đáng sợ đến mức cao cấp.

Mâu thuẫn và khó hiểu.

Sarn nghĩ đến nhức đầu, đành gạt mọi chuyện sang một bên, cùng Minh Nặc đi dạo trên phố.

Minh Nặc đi được một lúc bắt đầu chen về phía Sarn, Sarn bị cậu chen đến tận nắp cống, nhịn không được giữ vai cậu lại, "Em không biết đi thẳng nữa à?"

"Em biết chứ." Minh Nặc nhỏ giọng phản bác, "Em thấy người trên phố đông hơn, họ đang nhìn em."

Sarn nhìn quanh, hôm nay người trên phố quả thật đông hơn trước, và phần lớn là người lạ mặt, có mấy người phía sau còn có vệ sĩ đi theo.

Có lẽ vì thấy Minh Nặc trông xinh xắn như ngọc, khi đi ngang qua họ đều vô thức nhìn Minh Nặc, Minh Nặc lúng túng núp sau lưng Sarn.

"Nhìn cái gì nhìn?!" Sarn tỏ vẻ mặt hung dữ trừng lại, tuy cậu ta tuổi không lớn, nhưng ánh mắt rất dữ, người xung quanh đều biết thằng nhóc này đánh nhau là liều mạng, không muốn gây rắc rối, ánh mắt đặt lên người Minh Nặc rõ ràng ít đi nhiều.

Minh Nặc thở ra một hơi nhỏ, "Cảm ơn anh."

"Em thật vô dụng." Sarn chọc trán Minh Nặc, "Em tính tình mềm yếu như cừu non thế này, chắc chắn sẽ bị người ta bắt nạt thảm lắm."

"Cừu non đâu có tính mềm yếu." Minh Nặc sửa lại nhận thức sai lầm của Sarn về cừu con, "Cừu con sẽ dùng sừng húc người đấy, chúng cũng rất dữ."

Sarn phì cười, nhìn Minh Nặc nghiêm túc, thuận theo lời cậu nói, "Được rồi được rồi, anh xin lỗi cừu con, cũng xin lỗi em, lũ cừu be be các em cũng rất dữ, hung lên là dùng sừng húc người."