"...Sợ cha sẽ rời xa con." Giọng Minh Nặc rõ ràng có tiếng khóc, cậu dùng hai tay ôm chặt cổ Minh Xuyên, rõ ràng cậu và cha ôm nhau thật chặt, nhưng nỗi sợ trong lòng cậu lại càng lúc càng dày đặc. Thậm chí cậu cảm thấy cơ thể cha đang trở nên lạnh giá.
Giống như xác chết, dưới da thịt tỏa ra mùi tử khí chỉ người chết mới có.
Trên bề mặt hành tinh Z-16 toàn là những người bị bụi phóng xạ gϊếŧ chết, Minh Nặc đã từng thấy họ, nằm cô đơn trên mặt đất, thịt đã bị giòi bọ rỉa hết, chỉ còn lại bộ xương trắng hếu.
"Xin lỗi Nặc Nặc, nhưng đến lúc đó, cha không thể không rời đi." Minh Xuyên nhẹ nhàng hôn lên tóc Minh Nặc, "Đừng lo lắng cho tương lai nữa, con còn một nửa chất dinh dưỡng chưa uống xong."
Minh Nặc càng buồn hơn, nhưng cậu không có thói quen lãng phí thức ăn, dù hiện giờ rất đau lòng, cậu vẫn uống hết sạch chất dinh dưỡng。
Minh Xuyên dỗ dành cậu một lúc lâu, nhưng Minh Nặc vẫn rất buồn. Vì chiều nay Minh Xuyên còn phải đi làm nên anh chỉ có thể ôm con trai trước khi rời nhà, "Tan ca ba mang về đồ ngon cho con nhé? Con có muốn ăn đào không?"
Minh Nặc lắc đầu, "Nó đắt lắm, con không muốn đâu."
Trái cây rất đắt, đôi khi phải mất vài ngày lương của ba mới mua nổi. Minh Nặc biết nhà mình nghèo nên lắc đầu bảo không thích ăn trái cây.
Minh Xuyên quá hiểu con trai, đã quyết định sẽ mua đào cho cậu nhóc này, "Đợi ba tan ca về nhé."
Minh Nặc tiễn ba ra cửa, cậu híp mắt để giảm bớt cảm giác khó chịu do ánh sáng gây ra, vẫy tay với ba, "Ba tạm biệt."
Minh Xuyên: "Ừ, vào nhà đi con."
Căn nhà không có Minh Xuyên trở nên trống trải, Minh Nặc nằm trên giường nhìn trần nhà ngẩn ngơ, cậu muốn ngủ trưa nhưng cứ nghĩ đến sức khỏe của ba là không tài nào ngủ được.
Rồi lại nghĩ đến chuyện ba sẽ chết... Minh Nặc lại không kìm được, úp mặt vào gối khóc, khóc đến đỏ cả mắt, gương mặt nhỏ nhắn hồng hào đầy vệt nước mắt.
Đôi mắt vốn đã không khỏe giờ âm ỉ đau, Minh Nặc biết mình không thể khóc nữa, cậu không muốn trở thành một đứa trẻ thực sự mù lòa.
Minh Nặc lật người ngồi dậy, nhìn quanh phòng, như một chú ong chăm chỉ, cậu dọn dẹp lại mọi thứ trong nhà một lượt, đeo lại miếng vải trắng rồi xách túi rác ra khỏi nhà.
Cậu đi thẳng đến thùng rác duy nhất trên con phố này - ba đã chỉ cho cậu vị trí thùng rác.
Cậu bé ăn mặc sạch sẽ luôn nổi bật trong thành phố ngầm này, đặc biệt là Minh Nặc còn là gương mặt mới, lại sinh đẹp, vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
Người lớn đều đánh giá cậu, còn bọn trẻ thì chạy thẳng đến chào hỏi Minh Nặc.
Vai Minh Nặc bị ai đó vỗ một cái, bên tai vang lên giọng nói lạ.
"Em là ai vậy? Sao anh chưa từng thấy em."
"Em trông xinh quá, nhưng sao lại bịt mắt thế, em bị mù à?"
"Có thể cởi miếng vải trắng ra cho tụi anh xem không? Anh muốn nhìn mặt em, chắc chắn em rất xinh."
"Em là em trai hay em gái vậy?"
"..."
Tiếng nói ồn ào vây quanh Minh Nặc, cậu mím môi lùi lại một bước, trả lời câu hỏi của họ, "Em mới chuyển đến hôm qua, không thể tháo miếng vải trắng ra được, mắt em sẽ khó chịu lắm."
Nghe vậy, đám thiếu niên còn nhỏ tuổi này không bàn tán về mắt của Minh Nặc nữa, một người trong số họ còn giúp Minh Nặc vứt rác.
Nhóm họ có năm sáu người, mặc quần áo có nhiều vết vá rõ ràng, lâu ngày không giặt, người nhếch nhác, tóc cũng đầy bụi bẩn.
Nhóm nhỏ này vừa nhìn đã thấy Minh Nặc sạch sẽ không hợp với môi trường này, họ chưa từng thấy đứa trẻ nào như vậy, tóc màu trắng, như một cục tuyết vậy.
Trông còn rất dễ thương, khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh, khiến người ta muốn véo một cái xem có kêu be be như cừu trắng không.
Họ vây quanh Minh Nặc, Minh Nặc hơi sợ, những người này trông cao hơn cậu, thân hình to lớn hơn, chắc chắn cậu đánh không lại họ.
Thiếu niên đứng đầu hỏi: "Em tên gì?"
"Em tên Minh Nặc." Minh Nặc ngoan ngoãn trả lời, "Cảm ơn các anh vừa giúp em vứt rác ạ."
Giọng nói như cừu con be be, Sarn nghĩ thầm, chắc cũng không biết đánh nhau chửi bậy, một con cừu non hiền lành thế này ở đây chắc chắn sẽ bị bắt nạt, may mà gặp được bọn họ.
"Anh tên Sarn, em muốn chơi với tụi anh không?" Sarn dưới mắt phải có một vết sẹo dao, trông rất dữ tợn, cậu ta ngẩng cằm, "Tụi anh không chê em là đứa mù đâu."
Minh Nặc không thích cách gọi này, phản bác: "Em không phải đứa mù, em nhìn được đồ... chỉ là không rõ thôi."
"Được rồi, vậy không gọi em là đứa mù nữa."
Minh Nặc ừm ừm gật đầu, "Không phải người mù."
Sarn tiến gần Minh Nặc, khi khoảng cách gần lại, anh ta rõ ràng cảm nhận được một luồng khí ấm áp từ người Minh Nặc, như thể có thể xoa dịu sự bồn chồn trong lòng.
Anh ta mời: "Tụi anh định đi chơi ở khoảng đất trống trước nhà máy, em muốn đi cùng không?"
Minh Nặc lắc đầu, "Em phải đi tìm bác sĩ."
Sarn liếc nhìn đồng bọn, mấy người nhìn Minh Nặc rồi lại tụm lại bàn bạc một lúc, cuối cùng Kieler bước đến trước mặt Minh Nặc, những đứa trẻ khác rời đi.
Sarn nghi ngờ hỏi, "Em có biết bác sĩ ở đâu không?"
Minh Nặc đương nhiên không biết, nghiêng đầu, "Nên em mới phải đi tìm."