Trọng Sinh: Kẻ Điên Ôm Tôi Không Buông Tay

Chương 20: Trong phòng tắm

Nhưng khi cô dứt lời, anh không trả lời ngay mà cứ đứng đó, nhìn chằm chằm vào các chai lọ, vẻ mặt ngơ ngác.

Thấy vậy, Lục Miểu Miểu lặng lẽ thêm chút nước ấm vào bồn, chờ đợi anh từ từ thoát khỏi thế giới riêng của mình.

Đột nhiên, Phong Ngôn lên tiếng gọi: “Miêu Miêu.”

“Ừ?” Miểu Miểu đáp lại, nhưng nhận ra anh không nhìn mình mà ánh mắt đang dừng trên chai sữa tắm.

Anh nghiêm túc chỉ vào chai sữa tắm và lặp lại: “Miêu Miêu.”

“…” Lục Miểu Miểu ngẩn người. Cô đã trở thành... chai sữa tắm từ lúc nào vậy?

Nhìn ánh mắt kiên quyết của anh, cô bất đắc dĩ gật đầu:

“Được rồi, nó cũng là Miêu Miêu. Vậy anh ngoan ngoãn, tắm rửa cùng… Miêu Miêu này nhé?”

Nghe thế, Phong Ngôn thỏa mãn gật đầu, bắt đầu cởϊ áσ sơ mi. Anh không hề tỏ ra ngại ngùng khi làm việc đó trước mặt cô. Hoặc có lẽ, trong thế giới của anh, khái niệm xấu hổ chưa từng tồn tại.

Lục Miểu Miểu thì khác. Má cô nóng bừng lên, vội xoay người đi ra khỏi phòng:

“Tự anh tắm đi! Tôi đi lấy quần áo cho anh.”

Vừa bước ra ngoài, Miểu Miểu đã nghe tiếng nước bắn tung tóe lớn từ trong phòng tắm.

“Không được động đậy!” Cô hét vọng vào, sợ rằng anh sẽ làm gì đó nguy hiểm.

Nghe thấy tiếng cô, Phong Ngôn cứng đờ, đôi tay vừa định mở cửa cũng dừng lại giữa không trung. Nhưng rồi, đôi mắt anh đầy lo lắng, tự hỏi: Tiểu Miêu sẽ đi đâu sao?

Bên ngoài, Miểu Miểu vội vàng đi lấy quần áo. Cô không dám chậm trễ, vì biết nếu cô không quay lại trước khi anh đếm đến hai mươi, anh thật sự có thể trần trụi chạy ra tìm cô.

Trong phòng tắm, Phong Ngôn co mình trong bồn, ngón tay gõ đều đặn lên thành bồn theo từng giây đồng hồ.

Mười bảy… mười tám…

Khi anh đếm đến mười chín, tiếng bước chân của Miểu Miểu và giọng nói quen thuộc vang lên ngoài cửa:

“Tôi về rồi!”

Động tác của anh khựng lại, đôi mắt đang ảm đạm bỗng sáng lên.

“Anh tắm đến đâu rồi?” Miểu Miểu đứng ngoài cửa hỏi.

Bên trong, giọng nói nhão nhoẹt của anh vọng ra: “Miêu Miêu!”

“Là tôi đây.” Cô gật đầu, rồi nhận ra anh không thể nhìn thấy qua cánh cửa, liền nhanh chóng đáp lời.

Trong phòng tắm, Phong Ngôn cảm nhận trái tim đang đập loạn nhịp trong l*иg ngực. Anh không còn một mình. Tiểu Miêu thật sự quay lại, ở ngay bên ngoài.

Cảm xúc mãnh liệt dâng lên, anh không kìm được mà chìm cả người vào trong nước, tìm chút yên bình giữa cơn sóng lòng.

Chỉ một lát sau, anh ngoi lên khỏi mặt nước, thử gọi:

“Miêu Miêu?”

“Ừ?” Giọng cô lập tức đáp lại.

Nghe thấy tiếng cô, trái tim Phong Ngôn từ từ bình ổn, nỗi bất an cũng tan biến.

Trong lòng, anh thầm nghĩ: Có Miêu Miêu, mình sẽ không còn một mình nữa.