Dưới sự nỗ lực không ngừng của Miểu Miểu, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra. Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cả người cô lạnh toát, không kìm được mà hét lên:
“Không được!”
Giọng nói non nớt của cô bé vang lên, tựa như sợi dây xích trói buộc người đang mất kiểm soát trong phòng. Phong Ngôn khựng lại, lưỡi dao trên tay cũng dừng giữa không trung. Ánh sáng đèn từ hành lang chiếu rọi vào phòng, làm mắt anh thoáng chốc trở nên trống rỗng.
Trương Chi Dung, nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mắt, sợ hãi đến mức phải lấy tay che miệng, lùi lại hai bước. Ánh mắt bà ta dừng trên chiếc áo sơ mi trắng của Phong Ngôn, nơi đầy những vệt máu đỏ thẫm. Có vài vết thương đã khô lại, không còn rỉ máu, nhưng một số khác vẫn đang không ngừng chảy máu vì lực cắt quá mạnh.
Đã kịp rồi!
Miểu Miểu thở hổn hển, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Cô cố giữ vẻ mặt ngây thơ, hồn nhiên, nói với Trương Chi Dung:
“Mẹ yên tâm đi, con sẽ ngoan ngoãn dỗ anh mà. Anh nói không thích người khác vào phòng… Mẹ… mẹ về trước đi.”
Trương Chi Dung, tuy sợ đến mức cả người run rẩy, nhưng không nhận ra giọng điệu của Miểu Miểu có chút cứng nhắc và lạnh nhạt. Bà ta chỉ gấp gáp đáp lại:
“Được, được, mẹ đi trước. Con nhớ nghe lời đấy.”
Nói xong, bà rời đi không chút do dự. Trong tình huống này, một người lớn có chút lương tâm sẽ không để hai đứa trẻ ở lại với nhau. Nhưng bà thì khác, bước đi nhẹ tênh, chẳng mang chút gánh nặng nào trong lòng.
Căn phòng tối đen lập tức trở nên yên tĩnh. Ngoài tiếng thở dốc nặng nề của Phong Ngôn, mọi thứ đều im lìm đến mức khiến người ta bất an.
“Phong Ngôn…” Miểu Miểu gọi tên anh, giọng nhỏ nhẹ.
Từ trong tủ quần áo, có tiếng động khe khẽ như vải cọ vào nhau, rồi nhanh chóng yên lặng, khiến cô không chắc vừa rồi có phải là ảo giác.
Bóng tối nặng nề trong phòng, nhờ sự xuất hiện của Miểu Miểu, dường như được thổi vào một tia sức sống.
Trong góc tủ, chàng thiếu niên ngồi thu mình, không biết đã bị nhốt trong bóng tối bao lâu. Ánh mắt anh trống rỗng và vụn vỡ, đôi tay ôm chặt đầu gối, cơ thể cuộn lại như muốn tìm chút an toàn. Chỉ cần một chút gió lay cũng có thể khiến lý trí vốn đã mong manh của anh hoàn toàn sụp đổ.
Ánh mắt Miểu Miểu lướt qua con dao găm trắng bạc bị anh ném dưới chân. Nội tâm cô thắt lại, ánh mắt nhanh chóng chuyển sang cổ tay anh. May mắn thay, ngoài vài vết thương nhỏ, các vết cắt dường như chỉ bị dây thép của tủ quần áo làm xước.