Mọi chuyện xảy ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Phong Ngôn bỗng nhiên mất kiểm soát, lao về phía nhà xác. Dù có hai bác sĩ và quản gia Trần cố gắng ngăn cản, nhưng không ai cản nổi từng bước chân anh.
"Biến đi, tôi phải đi tìm Tiểu Miêu của tôi! Cút ngay!" Khuôn mặt điển trai của anh méo mó vì đau khổ, hốc mắt đỏ hoe đầy tuyệt vọng, như thể mọi nỗi đau trong lòng đều sắp bùng nổ.
Ngay khi anh chỉ còn cách nhà xác vài bước chân, Phong Vĩ Văn kịp thời đến, mang theo bác sĩ. Họ buộc phải tiêm thuốc an thần để trấn tĩnh anh, kết thúc tình cảnh hỗn loạn.
Trong trạng thái mơ màng vì tác dụng của thuốc, Phong Ngôn vẫn lẩm bẩm: "Tiểu Miêu... Tôi muốn... muốn Tiểu Miêu của tôi..." Giọng anh yếu ớt, từng hơi thở như nghẹn lại.
Khóe mắt anh đọng lại một lớp hơi nước, làm hàng mi dày rối bết vào nhau. Ánh mắt anh mơ hồ lướt qua gương mặt từng người, như đang tìm kiếm điều gì đó.
Cho đến khi ánh mắt anh dừng lại ở khoảng không nơi Lục Miểu Miểu đang đứng. Dù cô chỉ là một linh hồn vô hình, nhưng ánh nhìn ấy khiến cô cảm giác như bị xuyên thấu, linh hồn run lên.
"Anh có thể nhìn thấy mình sao?" Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu cô. Nhưng ngay sau đó, đôi mắt anh từ từ khép lại, cơ thể rơi vào trạng thái hôn mê.
Từ hôm đó, người mà trong mắt mọi người là một kẻ điên đã trở thành một kẻ ngốc không còn nhận thức rõ ràng.
"Tiểu Miêu, ngoan nào, ăn cơm đi." Phong Ngôn ngồi trước bàn ăn, tay cầm dao nĩa cắt một miếng bít tết nhỏ từ đĩa của mình, cẩn thận đặt lên đĩa trống trước chiếc ghế đối diện.
Chiếc ghế đó, không có ai ngồi, nhưng ánh mắt anh lại dịu dàng như đang trò chuyện với một người thực sự.
Lục Miểu Miểu đứng đó, nuốt nước miếng. "Tôi cũng muốn ăn..." Nhưng cô biết mình chỉ là một linh hồn, chẳng thể chạm vào thức ăn.
"Ăn xong rồi? Tiểu Miêu ngoan lắm." Phong Ngôn mỉm cười tự nói, vẻ dịu dàng của anh làm lòng cô chùng xuống.
Sau khi thuốc an thần hết tác dụng, mọi người đều lo sợ cảm xúc của Phong Ngôn sẽ một lần nữa bùng nổ. Nhưng trái lại, anh hoàn toàn chìm vào thế giới của riêng mình. Trong thế giới ấy, Tiểu Miêu chưa bao giờ rời xa.
Anh coi con thú bông yêu thích nhất của Lục Miểu Miểu là cô. Mỗi ngày anh tắm rửa, thay quần áo cho nó, thậm chí phải ôm nó mới có thể chợp mắt.
Lục Miểu Miểu từng nghe bác sĩ thảo luận về tình trạng của anh. Họ nói, ở mức độ nào đó, trạng thái này là cách tốt nhất để anh chịu đựng mất mát.
Đã nửa tháng trôi qua trong yên bình.
Một đêm, Lục Miểu Miểu co người ngồi cạnh đầu giường của Phong Ngôn. Ngay cả một linh hồn cũng cần nghỉ ngơi. Trong trạng thái mơ màng, cô nghe thấy âm thanh sột soạt bên tai mình.
Cô mở mắt, và ngay lập tức bị dọa tỉnh. Khung cảnh trước mắt là một màu đỏ máu. Giường của Phong Ngôn trống trơn, không thấy anh đâu.
Hoảng sợ, cô quên mất rằng mình là linh hồn, chỉ biết hét lên: "Phong Ngôn! Anh ở đâu!?"
Tiếng nước nhỏ giọt từ phòng tắm vang lên. Qua khe cửa, ánh sáng đỏ mờ nhạt khiến cô cảm thấy lạnh toát.
Linh cảm có điều chẳng lành, cô lao vào.
Quả nhiên, Phong Ngôn đang nằm trong bồn tắm, chiếc áo sơ mi đen ướt sũng bám sát vào cơ thể gầy gò của anh. Nước trong bồn loang lổ màu đỏ. Máu từ cổ tay anh không ngừng chảy ra, những vết thương sâu hoắm hiện rõ đến tận xương.
Ánh mắt anh trống rỗng, khuôn mặt như một con rối mất đi sự sống.
Cạnh bồn tắm, con dao gọt hoa quả dính đầy máu rơi vãi. Rõ ràng, anh đã chuẩn bị cho cái chết này từ lâu.
"Đồ điên! Tôi không cần anh bồi chết cùng tôi!" Lục Miểu Miểu khóc nấc, nhào tới định đè lại vết thương đang chảy máu của anh. Nhưng cô quên mất, mình chỉ là một linh hồn, bàn tay trong suốt xuyên qua cơ thể anh.
Phong Ngôn khẽ giật mình, cảm giác như có làn gió mỏng manh lướt qua. Trong khoảnh khắc, anh nghe thấy tiếng cô.
Mất máu quá nhiều khiến ý thức anh mơ hồ, nhưng anh vẫn cố gắng mở mắt. Một nụ cười yếu ớt hiện lên trên đôi môi nhợt nhạt. "Là Tiểu Miêu... Là em sao?"
Giọng anh run rẩy, yếu đuối: "Lạnh quá... Tiểu Miêu, ôm anh một cái... Anh lạnh lắm..."
Lục Miểu Miểu bật khóc, giọng run rẩy: "Lạnh chết anh đi!"
Phong Ngôn như không nghe thấy, ánh mắt anh dõi theo cô với vẻ quyến luyến. "Đừng ghét anh, Tiểu Miêu... Đừng ghét anh... Anh nhớ em lắm... Em vẫn là Tiểu Miêu của anh, đúng không?"
"Tiểu Miêu... Anh và em, cùng ngủ."
"Dưới bầu trời đêm, trên địa cầu này, dù sống hay chết, chúng ta sẽ mãi bên nhau."