Trọng Sinh: Kẻ Điên Ôm Tôi Không Buông Tay

Chương 5: Mèo con không thích anh

Những tiếng "Ngoan nào" của Phong Ngôn làm Lục Miểu Miểu bỗng chốc hoang mang, như thể cô bị kéo ngược về ký ức khi còn bé. Đó là ngày cô vừa mới được đưa đến Phong gia, còn nhỏ xíu, vô tình chứng kiến cơn phát bệnh của Phong Ngôn. Anh cầm dao tự làm mình bị thương, máu chảy đầy đất, khiến cô sợ hãi khóc không ngừng.

Đó cũng là lần đầu tiên cô khóc đến mức nghẹn thở và nhất quyết đòi về nhà. Nhưng Phong Ngôn khi ấy, giống như bây giờ, không hề quan tâm cô muốn gì. Anh chỉ ôm cô thật chặt và nhẹ nhàng dỗ dành: "Ngoan nào, đừng sợ."

Thấy Phong Ngôn không phải đang định giam cô lại mà là thật sự đưa cô đến bệnh viện tư nhân của Phong gia, Lục Miểu Miểu cuối cùng cũng chịu dừng vùng vẫy, buông xuôi trong vòng tay anh.

Hai người bước đi, thu hút ánh mắt tò mò của những người xung quanh. Khác với Phong Ngôn, Lục Miểu Miểu không đủ "mặt dày" để bỏ qua sự chú ý ấy. Cô bất lực tựa đầu lên vai anh, bực bội dùng trán húc nhẹ vào ngực anh như để trút giận.

Tài xế theo sau chứng kiến cảnh tượng ấy mà lo lắng đến thót tim, chỉ sợ ông chủ của mình nổi giận. Nhưng dù nhìn bao nhiêu lần, ông vẫn cảm thấy mối quan hệ giữa Lục tiểu thư và Phong Ngôn thật khó hiểu.

Tại bệnh viện, mọi thứ đã được chuẩn bị kỹ lưỡng. Quản gia Trần thậm chí còn triệu tập cả bác sĩ chuyên khoa ngoại tim mạch nổi tiếng đang trong lịch trình đi hội thảo quốc tế.

Quy trình kiểm tra sức khỏe vẫn diễn ra bình thường: xét nghiệm máu và một loạt các kiểm tra khác. Tuy nhiên, kết quả từ bệnh viện của Phong gia lại chậm hơn so với bệnh viện trước đây cô đến. Lục Miểu Miểu thầm thở dài. Trừ khi Phong Ngôn có thể mời được Hoa Đà sống lại, cô không nghĩ kết quả lần này sẽ khác biệt là bao.

Một bác sĩ cuối cùng lên tiếng, phá tan sự im lặng: "Phong tiên sinh, theo lý thuyết, nếu tìm được trái tim phù hợp để ghép, tỷ lệ thành công sẽ đạt trên 98%."

Cả một nhóm bác sĩ đứng xung quanh giường bệnh, khuôn mặt ai cũng nặng trĩu. "Nhưng vấn đề là, hệ miễn dịch của Lục tiểu thư quá mạnh. Sau khi ghép tim, rất có thể cơ thể cô ấy sẽ bài xích trái tim mới, dẫn đến những biến chứng không lường trước."

Trong suốt quá trình trao đổi, Phong Ngôn không nói một lời. Anh chỉ ngồi bên cạnh, tay nắm chặt bàn tay không bị cắm kim truyền dịch của Lục Miểu Miểu, ánh mắt trầm ngâm nhìn chậu hoa ở đầu giường.

Bác sĩ định nói tiếp nhưng bị Phong Vĩ Văn ngăn lại. Ông bước lên, nhẹ giọng nói với Phong Ngôn: "Tiểu Ngôn, con ra ngoài mua cho Miểu Miểu chén cháo đi. Con thấy đấy, cô bé đến giờ vẫn chưa ăn gì cả."

Phong Vĩ Văn còn ra hiệu cho quản gia Trần chặn lại chén cháo vừa được mang đến, để tránh Phong Ngôn phát hiện. Lời nhắc đến thức ăn khiến Phong Ngôn cuối cùng cũng phản ứng. Anh nhìn Phong Vĩ Văn, rồi quay sang nhìn Lục Miểu Miểu đang ngồi trên giường bệnh.

Suy nghĩ một lúc, anh nhẹ nhàng luồn tay vào trong chăn, cách lớp vải xoa lên bụng cô. "Ừm, bụng còn lép. Miêu Miêu chưa no."

Phong Ngôn nhíu mày, vẻ mặt như đang đấu tranh tư tưởng. Dường như ý nghĩ phải rời xa Lục Miểu Miểu là một điều gì đó rất khó khăn. Nhưng cuối cùng, ý niệm rằng anh cần phải chăm sóc cho "tiểu miêu" đã chiến thắng. Anh đứng dậy, chỉnh lại chăn đắp cho cô một cách nghiêm chỉnh, rồi đưa tay nâng mặt cô lên: "Ngoan nhé, Miêu Miêu. Anh sẽ quay lại ngay."

Chỉ khi bóng dáng anh biến mất ngoài cửa, Phong Vĩ Văn mới thở dài: "Miểu Miểu à, chú không phải muốn giấu con. Nhưng con cũng biết tình trạng của Tiểu Ngôn. Anh ấy không thích hợp để biết bệnh tình của con."

Ở Phong gia, sống mười mấy năm, những chuyện như thế này Lục Miểu Miểu đều đã thấy nhiều đến mức không còn muốn trách móc nữa.

Cô nhớ lại một lần khi còn bé, đang chơi ở vườn sau, không cẩn thận nhặt bóng cao su bị gai hoa hồng cắt nhẹ vào tay. Chỉ là một vết xước nhỏ đến mức máu chỉ ứa ra vài giọt, nhưng ánh mắt sắc bén của Phong Ngôn đã nhìn thấy.

Anh không nói một lời, bước nhanh đến, sắc mặt âm trầm mà siết lấy tay cô. Khi đó, bệnh tình của anh còn nghiêm trọng hơn bây giờ nhiều. Sắc mặt anh tái nhợt, đôi mắt trống rỗng, nhìn cô như một con búp bê không sức sống. Ở khoảnh khắc đó, anh giống một bóng ma, lạnh lẽo và xa cách, làm cô không khỏi run rẩy.