Mẹ của Hàn Tiêu Tiêu đúng như cô ấy nói là một người nhà quê, những lời chửi bới gay gắt phát ra từ điện thoại khiến người ta cảm thấy sau lưng tê dại.
Cách đây vài năm, Hàn Tiêu Tiêu đoạn tuyệt quan hệ với gia đình.
Tại sao mẹ cô ấy lại ở đây?
Lông mày của Nguyễn Vãn Vãn ngưng trọng.
Không do dự, cô đứng dậy đi đến nhà Hàn Tiêu Tiêu.
Hiện tại, ngôi nhà gọn gàng và sạch sẽ của cô ấy đang trong tình trạng hỗn loạn.
Em trai của Hàn Tiêu Tiêu tham lam lấy đi rất nhiều thứ.
Khi lấy đến chiếc vòng cổ, Hàn Tiêu Tiêu ngay lập tức ngăn hắn lại.
"Chết tiệt, đó là của bạn trai tôi mua."
"Tao mặc kệ ai mua cho mày, mẹ nói rồi, cái gì của mày đều là của tao!" Hàn Văn Thành hất tay cô ấy ra.
Mẹ Hàn nhéo eo cô ấy mắng: "Con sói mắt trắng chết tiệt này, lấy đi một chút đồ đạc của mày giống như lấy đi mạng sống của mày vậy. Đừng quên mày là do tao sinh ra, tất cả đồ đạc của mày đều là của tao! Đúng là đồ lỗ vốn.”
Hàn Tiêu Tiêu tức giận đến chảy nước mắt: "Tôi đã trả lại cho bà gấp đôi số tiền bà đã bỏ ra cho tôi. Như thỏa thuận lúc đầu, chúng ta đã cắt đứt quan hệ rồi!"
Lúc đầu bọn họ vì tiền nên đồng ý, nhưng bọn họ không ngờ đứa con gái bỏ đi Hàn Tiêu Tiêu này lại sống sung sướиɠ ở thành phố, sống trong một ngôi nhà vừa lớn vừa đẹp như vậy, làm sao mẹ Hàn có thể buông tha cho cô ấy: "Mày là do tao sinh ra, nói đoạn tuyệt quan hệ là đoạn tuyệt sao? Luật pháp không cho phép, ngôi nhà này tốt như vậy, mày mau dọn đồ đạc ra ngoài sống đi, từ giờ căn nhà này sẽ là phòng cưới của em trai mày!”
"Bà nghĩ thật đẹp, tôi còn chưa trả hết khoản vay căn nhà này!"
"Vậy thì sau này mày cứ trả hàng tháng thôi. Đúng lúc em trai mày cần một căn nhà để kết hôn. Đây có thể coi là sự cống hiến của mày với tư cách là chị gái."
"Thật vô liêm sỉ!" Hàn Tiêu Tiêu tức giận hét lên: "Tôi không cho, các người mau cút khỏi đây!"
"Chát--!"
Mẹ Hàn tát vào mặt Hàn Tiểu Tiêu.
Đôi mắt tam giác đυ.c ngầu của bà ta cực kỳ ác độc: "Con khốn rẻ tiền, ai cho phép mày mắng người lớn? Đúng là vô học, không sợ trời đánh chết sao!"
"Cho dù có gϊếŧ tôi thì tôi cũng không cho bà ngôi nhà này!" Hàn Tiêu Tiêu che mặt, vô cùng căm ghét: "Còn nữa, tôi đã có bạn trai rồi, tôi sẽ không kết hôn với chú Vương ở đầu thôn, bà chết tâm đi!"
"Mày nghĩ rất đẹp! Ông ta nói là ông ta sẽ cho hai trăm nghìn làm sính lễ, là hai trăm nghìn đó! Đứa con gái nào trong làng chúng ta có giá như vậy? Mày nên chuẩn bị sẵn sàng kết hôn với ông ta đi. Đúng lúc là hai trăm nghìn này cũng có thể sử dụng làm sính lễ cưới vợ cho em trai mày.” Bàn tính của mẹ Hàn vang lên.
"Bà điên rồi!"
Hàn Tiêu Tiêu tuyệt vọng.
Cô ấy biết trong ngôi nhà đó mình không được chào đón.
Nhưng không ngờ bọn họ lại tự tay đẩy cô ấy vào hố lửa như thế này.
Cô ấy đã gọi cho Tô Minh Thuận rồi.
Tại sao anh ấy vẫn chưa đến?
Giờ phút này, trong lòng cô ấy, Tô Minh Thuận chính là cọng rơm cứu mạng. Nếu mẹ Hàn biết cô đã có bạn trai, liệu bà ta còn có thể gả cô không?
Hàn Văn Thành ở bên cạnh cười nói: "Đúng vậy, chị gái à, đừng nhìn chú Vương có chút lớn tuổi. Nhưng ông ấy vẫn có một đứa con bằng tuổi em, chị không phải lo lắng về việc kết hôn sẽ không có ai chơi. Mặc dù anh ta què nhưng vẫn có thể hành động."
"Tốt như vậy tại sao cậu không tự kết hôn để hưởng phúc đi?"
Cánh cửa đột nhiên mở ra, một giọng nói lạnh thấu xương vang lên.
Mẹ Hàn nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp vô cùng thanh tú bước vào, khí chất cao quý.
Đột nhiên, mắt bà ta sáng lên: "Ồ, đây là bạn của mày phải không? Rất xinh đẹp. Người này có thể cưới con trai của chú Vương. Hai người đến lúc đó sẽ là mẹ chồng nàng dâu. Con trai của chú Vương bây giờ cũng đến tuổi kết hôn, bọn họ hứa sẽ cho tao ba trăm nghìn tiền sính lễ!”
"Câm miệng!" Hàn Tiêu Tiêu thật sự muốn gϊếŧ mẹ Hàn.
Cô ấy vội vàng nói với Nguyễn Vãn Vãn: "Vãn Vãn, sao cậu lại đến đây, cậu ra ngoài trước đi."
"Mẹ, xem mẹ đang nói chuyện vớ vẩn gì vậy, làm sao một người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại có thể để cho tên què đó hưởng lợi!" Hàn Văn Thành túm lấy Nguyễn Vãn Vãn nhìn lên nhìn xuống, ánh mắt tham lam: "Chị gái, chị có một người bạn xinh đẹp như vậy mà không nói với tôi. Xin chào, tôi là em trai của Hàn Tiêu Tiêu, Hàn Văn Thành ......"
"Rắc!"
Bàn tay của Hàn Văn Thành đang nắm Nguyễn Vãn Vãn đột nhiên bị vặn gãy.
Hắn mở to mắt đầy kinh hãi: "Tay tôi, tay tôi không còn cảm giác rồi!"
"Ôi! Con trai của tôi! Mày đã làm gì vậy, con khốn này?" Vẻ mặt của mẹ Hàn cũng nhanh chóng thay đổi, bà ta tức giận đưa tay ra muốn đánh Nguyễn Vãn Vãn.
Nguyễn Vãn Vãn vẻ mặt vô cảm, khinh miệt nhìn bà ta, nắm lấy bàn tay đang vươn ra của bà ta.
"Rắc!"
Tay của mẹ Hàn cũng bị vặn gãy!
"Mày, mày điên rồi! Tao muốn báo cảnh sát, tao muốn báo cảnh sát!" Mẹ Hàn hoảng sợ.
Hàn Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm, cầm chổi đánh hai người: "Ra khỏi đây, nếu không bạn tôi sẽ vặn gãy hai tay còn lại của các người, có nghe thấy không?"
"Mày quá độc ác! Một người phụ nữ độc ác như vậy sớm muộn gì cũng bị chém chết!"
Nguyễn Vãn Vãn giơ tay lên.
Hai mẹ con tái mặt hoảng sợ bỏ chạy.
Căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh, Nguyễn Vãn Vãn đóng cửa lại, quay người nhìn Hàn Tiêu Tiêu đang ngồi xổm bên cạnh ghế sô pha che mặt.
Lăn lộn bên ngoài nhiều năm, cho dù trải qua bao nhiêu mưa bão cũng không hề khóc.
Nhưng tại thời điểm này......
"Để cậu chê cười rồi." Hàn Tiêu Tiêu lau khóe mắt, cười khổ nhìn Nguyễn Vãn Vãn.
Nguyễn Vãn Vãn vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Làm sao bọn họ biết địa chỉ nhà cậu?”
"Tớ không biết, tớ chưa từng nói với bọn họ." Hàn Tiêu Tiêu cũng cau mày thật sâu.
Nguyễn Vãn Vãn cụp mắt xuống, một ý nghĩ lóe lên trong lòng.
"Đừng buồn nữa, loại người đó không xứng làm cha mẹ cậu. Bây giờ vị trí của cậu đã bị phát hiện, tớ nghĩ gần đây tốt nhất cậu nên tìm một nơi khác để ở." Nguyễn Vãn Vãn nghiêm túc đề nghị.
"Tớ có thể đi đâu đây?" Hàn Tiêu Tiêu vẻ mặt hoang mang.
"Nguyễn gia. Nhà bọn tớ còn rất nhiều phòng trống, cậu đến ở cũng không có vấn đề gì." Nguyễn Vãn Vãn trấn an cô ấy: "Hơn nữa, cha mẹ tớ cũng rất thích cậu."
Hàn Tiêu Tiêu do dự.
"Nhưng đây không chỉ là nhà của tớ, mà còn là nhà của Minh Thuận."
Đôi mắt của Nguyễn Vãn Vãn lóe lên vẻ đau lòng.
“Tiêu Tiêu, có chuyện này tớ phải nói cho cậu biết."
Gần đây cô đã điều tra một số việc liên quan đến Tô Minh Thuận.
Cô đang lo lắng không biết khi nào nên cho cô ấy xem.
Hàn Tiêu Tiêu đọc xong những thứ đó.
Vào ngày sinh nhật của mình, Tô Minh Thuận đang ăn tối với người phụ nữ khác.
Anh ta nói với cô ấy rằng anh ta đang làm thêm giờ, nhưng thực ra anh ta đang làm thêm giờ trên giường của người khác.
"Tiêu Tiêu."
Vừa lúc Tô Minh Thuận gọi điện tới, hắn có chút phàn nàn: "Anh gửi tin nhắn cho em vì sao không trả lời? Hiện tại anh đang có việc gấp, không thể đi được."
"Thật sao?" Hàn Tiêu Tiêu mỉm cười, đôi mắt trở nên lạnh lùng hơn.
Nhìn hắn nắm tay hẹn hò với một người phụ nữ khác.
Trái tim cô ấy đau đến mức tê liệt.
Rất nhiều năm.
Cô ấy đã nuôi hắn học cao học.
Cô nghĩ rằng hai người có thể có tương lai, nhưng đổi lại thứ cô nhận được hoàn toàn là sự phản bội!
Giọng nói của một người phụ nữ từ bên kia truyền đến, Tô Minh Thuận bỗng nhiên lo lắng: “Được rồi, anh còn có việc phải làm, anh cúp máy trước.”
Thứ duy nhất còn lại trong điện thoại là tiếng bíp báo bận.
Hàn Tiêu Tiêu nhìn nó, nước mắt lặng lẽ tuôn trào.
"Tại sao, tại sao? Vãn Vãn, tại sao tớ luôn xui xẻo như vậy?" Hàn Tiêu Tiêu không thể ngừng khóc, nhưng giọng nói của cô ấy rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức nghẹt thở: "Tớ có phải là người thừa thãi trên thế giới này không?"