Sau Khi Trùng Sinh, Được Chú Của Tra Nam Sủng Ái

Chương 92: Dạy dỗ nữ nhân tự kỉ

Người phụ nữ đã thay đổi so với bản tính hiền lành và sống nội tâm trước đây, ánh mắt ghê tởm và lạnh lùng.

Nguyễn Vãn Vãn nhẹ nhàng nhìn cô ta, ánh mắt thương hại: “Còn cô thì sao, giả vờ nhiều năm như vậy không thấy mệt sao?”

Thương Nhân Âm siết chặt tay.

Cô ta đã xua đuổi nhiều người muốn chiếm lấy chú nhỏ của mình.

Nhưng không ngờ lại không tính tới Nguyễn Vãn Vãn.

“Không đến lượt một người thấp hèn như cô lo việc của tôi.”

"Cô chỉ may mắn được Thương gia nhận nuôi, cô nghĩ mình thật sự là thành viên của Thương gia sao?" Nguyễn Vãn Vãn đút tay vào túi, bình tĩnh vã thản nhiên, một đứa nhỏ mà cũng dám chạy trước mặt cô ra vẻ kiêu ngạo.

"Cô!" Thương Nhân Âm mở to mắt. Chưa từng có người nào dám nói như vậy trước mặt cô ta: "Cô không sợ tôi tố cáo cô sao?"

"Nếu có khả năng, thì cô có thể đi, xem mọi người có tin cô không?"

Thương Nhân Âm tức giận đến mức khuôn mặt méo mó.

"Đừng làm thế, trông cô như thế này...... thật xấu xí.” Nguyễn Vãn Vãn thì thầm vào tai cô ta.

Thương Nhân Âm giơ tay lên muốn tát cô.

"Đánh đi, để mọi người nhìn thấy đứa trẻ tự kỷ này phiền phức như thế nào." Nguyễn Vãn Vãn không né tránh mà thay vào đó là ngẩng mặt lên.

Thương Nhân Âm lập tức không dám ra tay, cô ta tức giận đến mức hai mắt sắp bốc cháy, liếc nhìn cầu thang bên cạnh chuẩn bị hành động.

Chút thủ đoạn nhỏ này làm sao có thể thoát khỏi tầm mắt của Nguyễn Vãn Vãn.

"Cô chỉ có thể làm vậy thôi sao, thật là xấu hổ. Xuống đi. Ở đây không có video giám sát hay nhân chứng. Cô nghĩ ai sẽ tin tôi đã đẩy cô xuống?" Nguyễn Vãn Vãn lắc đầu thở dài.

Thương Nhân Âm muốn nôn ra máu.

"Đồ khốn nạn!"

"Cô gái nhỏ, cô nói chuyện rất thô tục, không sợ tôi sẽ nói những lời này với cha mẹ cô sao?"

"Cô,cô…!" Khuôn mặt của Thương Nhân Âm đột nhiên thay đổi: "Cô chỉ biết có ghi âm thôi sao?"

"Thủ đoạn không cần nhiều, chỉ cần có ích là được. Muốn duy trì hình ảnh tốt trong mắt Thương gia, cô phải ngoan ngoãn đi.” Nguyễn Vãn Vãn liếc nhìn cô ta rồi đi xuống lầu.

Móng tay của Thương Nhân Âm sắp chọc thủng lòng bàn tay, nhưng không còn cách nào khác đành phải đi theo.

Người phụ nữ này là ma quỷ, không xứng đáng với chú nhỏ chút nào!

Cô ta chắc chắn sẽ tìm cách đuổi cô khỏi Thương gia.

Bữa sáng cả gia đình cùng ăn.

Mỗi người đều có một quả trứng.

Thương Thiếu Yên dùng ngón tay thon dài trắng nõn cẩn thận bóc vỏ trứng rồi đặt lên đĩa ăn của Nguyễn Vãn Vãn.

Nguyễn Vãn Vãn liếc nhìn anh một cái rồi cúi đầu ăn trứng.

Phản ứng của hai người khiến mọi người chú ý, với những cảm xúc khác nhau.

Tô Tư Nhu hơi đảo mắt nhìn Thương Nhân Âm.

Là một người phụ nữ, từ lâu cô ta đã thấy Thương Nhân Âm có lòng chiếm hữu không bình thường đối với Thương Thiếu Yên.

"Chú nhỏ rất tốt với Vãn Vãn." Tô Tư Nhu cười khúc khích nói: "Âm Âm, sau này chuẩn bị có thím nhỏ rồi."

Đũa của Thương Nhân Âm động đậy, cô ta gần như suýt đánh rơi đôi đũa.

Cuối cùng, cô ta chỉ nhếch môi nói: "Ừ."

"Mặc dù Vãn Vãn trước đây đã có mối quan hệ tốt với anh Thịnh, nhưng quá khứ là quá khứ, hiện tại là quan trọng nhất. Nhìn thấy Vãn Vãn và chú nhỏ hạnh phúc như vậy khiến tôi vui mừng từ tận đáy lòng." Tô Tư Nhu nhẹ nhàng nói.

Không ai trả lời.

Tô Tư Nhu không cảm thấy xấu hổ, tiếp tục nói: "Hy vọng chú nhỏ cùng Vãn Vãn có thể ở bên nhau thật lâu dài."

"Đúng vậy. Nhờ có tin tức của cô và Lục Thịnh, tôi mới có thể nhìn nhận rõ mối quan hệ không bền chặt này, tôi muốn nói lời cảm ơn cô." Nguyễn Vãn Vãn nói thẳng.

"Vãn Vãn, cô hiểu lầm rồi, tôi không có ý này. Không phải tôi và anh Thịnh đã giải thích cho cô sao......"

“Mới sáng sớm, chúng ta tới đây ăn cơm, không phải để gây sự.” Thương lão phu nhân vẻ mặt nghiêm nghị nói.

Tô Tư Nhu đột nhiên không dám lên tiếng.

Nhưng trong lòng cô ta lại âm thầm ghi nhớ Nguyễn Vãn Vãn.

Con khốn này sớm hay muộn cô ta cũng sẽ làm cho cô đẹp mặt.

Cô ta vốn tưởng rằng Thương Nhân Âm nhất định sẽ ra tay, nhưng cho đến khi Nguyễn Vãn Vãn và Thương Thiếu Yên rời đi, Thương Nhân Âm vẫn rất im lặng.

Thật là thất vọng!

Những chiếc xe sang trọng đang chạy trên đường.

Bên trong xe, đặc biệt yên tĩnh.

Cô nhìn người đàn ông đang cầm máy tính bảng xử lý một số tài liệu.

Khuôn mặt điển trai của anh ấy góc cạnh và lạnh lùng.

Sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ tươi.

Không hiểu sao, Nguyễn Vãn Vãn lại nghĩ đến nụ hôn đó.

Hai má cô nóng bừng, vô thức tìm kiếm chủ đề: "Tôi đột nhiên cảm thấy bây giờ anh thực sự cần ai đó chặn hoa đào, cha mẹ anh rất thường xuyên thúc giục anh kết hôn sao?"

Thương Thiếu Yên ngước đôi mắt phượng tối tăm và xinh đẹp của mình lên: "Đúng vậy, em có muốn làm khách chặn hoa đào lâu năm của tôi không?"

"Cái này... Nếu như anh cần, tôi lúc nào cũng sẵn sàng." Nguyễn Vãn Vãn nghiêm túc nói.

Trong mắt Thương Thiếu Yên tràn ngập ý cười.

Cô gái tiếp tục: “Dù sao thì anh cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều, chúng ta có thể coi là bạn tốt.”

Nụ cười của Thương Thiếu Yên cứng lại: "Bạn tốt?"

"Đúng vậy, chúng ta không chỉ là bạn tốt trong kinh doanh, mà còn là bạn tốt trong cuộc sống..." Nguyễn Vãn Vãn nói, nhưng rốt cuộc cô cũng không còn tự tin nữa, địa vị chênh lệch là có. Cô vô thức nhìn Thương Thiếu Yên để tìm sự công nhận.

Người đàn ông im lặng một lúc lâu.

Cô có chút bất an, vừa định giải thích thì nghe thấy anh trầm giọng trả lời rồi cúi đầu để tiếp tục công việc của mình.

Thương Thiếu Yên đưa cô đến công ty.

Mọi người nhìn cô có chút kỳ lạ.

Nguyễn Vãn Vãn bước vào văn phòng, Thanh Thanh ngay lập tức chạy đến: "Nguyễn tiểu thư, Tô Tư Nhu và Lục Tịnh sẽ đính hôn! Lễ đính hôn của bọn họ sẽ tổ chức vào tháng sau.”.

"Ừ." Nguyễn Vãn Vãn thờ ơ.

Đôi mắt của Thanh Thanh sáng lên.

Đúng là thần tượng của cô!

Nếu thấy bạn trai cũ đính hôn với tình nhân, cô ấy chắc chắn sẽ tức đến chết!

Nhưng bây giờ cô ấy vẫn rất tức giận nói với Nguyễn Vãn Vãn: “Nguyễn tiểu thư, Lục tiên sinh thật đáng ghét, trước đây cô đối với anh ta tốt như vậy, bây giờ anh ta lại phản bội cô, công khai ở bên nhân tình, thật sự rất đáng ghét!”

"Như vậy, cô cảm thấy nên nào?" Nguyễn Vãn Vãn ngẩng đầu nhìn trước mặt trợ lý.

"Tôi nghĩ ......" Thanh Thanh do dự: "Không nên để họn họ dễ dàng như vậy. Tuy nhiên, trong đó một người là tiểu thư nhà họ Tô, người còn lại là thiếu gia nhà họ Lục..."

Vừa nói đến đó thì Thanh Thanh im lặng.

Nếu hai gia tộc này kết thông gia, địa vị của nhà họ Lục sẽ tăng vọt.

Thật sự một tập đoàn nhỏ như nhà họ Nguyễn không thể so sánh.

Thanh Thanh đột nhiên bắt đầu cảm thấy đau lòng cho Nguyễn Vãn Vãn.

"Không cần nghĩ nhiều, kẻ ác sẽ bị kẻ ác trừng trị. Điều quan trọng nhất đối với chúng ta là giải quyết công việc trước mắt. Một ngày nào đó, nhà họ Nguyễn sẽ trở thành một tồn tại mà không ai trong số họ có thể so sánh được."

"Vâng, Nguyễn tiểu thư!" Thanh Thanh ánh mắt lại sáng lên.

Chỉ cần ở bên cạnh Nguyễn tiểu thư, thì luôn có hy vọng không thể giải thích được!

Nguyễn Vãn Vãn thì mở máy tính làm việc, còn tin tức về tiệc đính hôn của Tô Tư Nhu và Lục Thịnh lan rộng như có cánh, truyền khắp mạng và có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi.

[Đây thật sự là Kim Đồng và Ngọc Nữ! Wow, hai người này nhìn đẹp đôi quá.]

[Bọn họ vẫn là thanh mai trúc mã. Một người nổi trội như Tô Tư Nhu thì một cô gái nhà giàu mới nổi như Nguyễn Vãn Vãn không thể so sánh được.]

[Địa điểm tổ chức lễ đính hôn này là trong một khu nghỉ dưỡng sang trọng. Tôi rất ghen tị. Có rất nhiều người nổi tiếng sẽ đến đó.]

[Phải không? Làm thế nào bạn có thể ăn mừng sự trỗi dậy của tiểu tam? Não của bạn được xi măng lắp đầy rồi sao?]

[Cười đến chết, trong mối quan hệ ba người, người không được yêu mới là tiểu tam, được chứ? Nguyễn Vãn Vãn đã chăm sóc Lục tiên sinh ba năm mà vẫn chưa bước vào được trái tim anh ấy. Cô ta nên từ bỏ đi.]

[Nguyễn Vãn Vãn và Lục Thịnh đến với nhau không phải chỉ vì tiền thôi sao? Hừ, cô ta còn muốn làm Lục thiếu phu nhân, có phải là quá mơ mộng không?]

[Hai người này không cùng đẳng cấp. Có ai thực sự nghĩ rằng họ có thể ở bên nhau không? ]

[Nhắc mới nhớ, không phải Nguyễn Vãn Vãn cũng lừa dối anh ấy sao? Có phải cô ta chỉ thích trở thành đồ chơi của những người đàn ông giàu có thôi đúng không?]