Sau Khi Trùng Sinh, Được Chú Của Tra Nam Sủng Ái

Chương 69: Phong ba chụp ảnh cưới

"Sao không trả lời?" Giọng nói nam tính của người đàn ông có chút lạnh lùng.

"Không có gì để nói." Nguyễn Vãn Vãn nói, vùi đầu vào ăn.

Cả buổi sáng bọn họ nói chuyện về dự án nên đang rất đói.

Ánh mắt Thương Thiếu Yên lóe lên vẻ vui sướиɠ, anh gắp rau cho cô.

“Ăn nhiều một chút.” Giọng nói của anh dường như dịu lại.

Nhưng giây tiếp theo, màn hình sáng lên.

Lục Thịnh: [Vợ, anh đã hẹn ở tiệm áo cưới rồi. Chúng ta cùng chụp ảnh nhé.]

Thương Thiếu Yên vô cảm đặt món ăn trở lại đĩa.

Nguyễn Vãn Vãn vô cớ muốn bật cười.

Thật sự vảm thấy có chút dễ thương.

"Tôi không đi." Nguyễn Vãn Vãn nhìn anh nói.

Đôi mắt long lanh thuần khiết, trong sáng đẹp đẽ.

Đôi môi gợi cảm của Thương Thiếu Yên khẽ nhếch lên: "Đi, sao lại không đi."

Nguyễn Vãn Vãn sửng sốt, ngốc nghếch như một con thỏ trắng nhỏ.

"Tôi có một điều bất ngờ dành cho em." Thương Thiếu Yên dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe miệng cô, lau đi một hạt cơm trắng, sau đó dùng đầu lưỡi cuốn đi. Toàn bộ hành động đều gợi cảm và quyến rũ, đôi mắt trần trụi nóng bỏng khiến hơi thở của Nguyễn Vãn Vãn nóng lên, cô gật đầu đồng ý mà không thèm để ý đến những gì anh đang nói.

Lần này, Lục Thịnh hẹn gặp một cửa hàng váy cưới nổi tiếng ở Trung Quốc.

Nguyễn Vãn Vãn lái xe tới cửa, bước vào, lập tức có người chào hỏi: "Xin chào, Nguyễn tiểu thư."

Giọng nói có chút ngập ngừng.

"Lục Thịnh có ở đây không?"

"Lục tiên sinh ở đây." Người quản lý chỉ có thể đưa cô vào trong.

Khi bước vào căn phòng bên trong, sẽ thấy đủ loại váy cưới đẹp mắt, trang trí tinh tế và thơ mộng là thiên đường mà mọi cô gái đều khao khát.

Lúc này, bên trong có hai người đứng, một người đàn ông mặc bộ vest cao cấp màu đen, trước ngực cài một đoá hoa đỏ, bên cạnh là một người phụ nữ mặc váy cưới màu trắng với nụ cười ngọt ngào.

"Wow, anh Thịnh, đẹp không?" Tô Tư Nhu xoay người, chiếc váy xoay tròn theo.

Lục Thịnh trong mắt ôn nhu mỉm cười: "Trông rất đẹp."

Nụ cười của Tô Tư Nhu càng lớn hơn, cô ta đột nhiên chú ý tới Nguyễn Vãn Vãn, ra vẻ rất ngạc nhiên: "Vãn Vãn, cuối cùng cô cũng đến rồi."

Cô ta chạy đến bên cạnh Nguyễn Vãn Vãn, ôm lấy tay cô: "Thật ghen tị với cô và anh Thịnh. Các người sắp lập gia đình mới rồi. Váy cưới đẹp quá, tôi không nhịn được nên mới mặc thử. Cô nhìn xem, trông nó có đẹp không?”

Cô ta tạo dáng trước mặt cô, ánh mắt đầy vẻ kiêu ngạo.

"Anh Thịnh đặc biệt đặt may cho cô!" Cô ta nhấn mạnh những lời này.

Như thể muốn nói, tôi có thể dễ dàng lấy đi những thứ thuộc về cô.

Nguyễn Vãn Vãn vẻ mặt bình tĩnh nhìn Lục Thịnh.

Lục Thịnh nhẹ nhàng đi tới vuốt ve mái tóc dài của cô: "Bộ váy cưới này thật sự rất đẹp, ảnh chúng ta chụp nhất định sẽ là đẹp nhất."

"Wow, thực sự ghen tị quá đi." Ánh mắt Tô Tư Nhu không kìm nén được sự đố kỵ.

“Vậy thì em cũng nên nhanh chóng tìm bạn trai đi.”

"Bạn trai sao có thể tốt bằng anh Thịnh? Chúng ta là thanh mai trúc mã, không ai hiểu em bằng anh. Em đã định đời này em sẽ không kết hôn." Tô Tư Nhu bĩu môi: "Giá như em có thể chụp được một bộ ảnh cưới thì tốt quá."

Sau khi cô ta nói xong, ánh mắt lấp lánh nhìn Nguyễn Vãn Vãn.

Kiếp trước cũng vậy, Tô Tư Nhu nói cô ta chưa từng trải qua cảm giác kết hôn, cho nên muốn chụp ảnh cưới với Lục Thịnh. Đương nhiên Nguyễn Vãn Vãn không muốn, nhưng Lục Thịnh nói cô quá nhỏ mọn, nói là chẳng phải cuối cùng hắn vẫn cưới cô sao? Mặc dù lần đó Tô Tư Nhu không đến, nhưng Nguyễn Vãn Vãn và Lục Thịnh cũng có một cuộc cãi vã ầm ĩ.

Sau này, Nguyễn Vãn Vãn phát hiện ra rằng Lục Thịnh vẫn đi cùng Tô Tư Nhu để chụp ảnh cưới.

"Đương nhiên." Nguyễn Vãn Vãn cong môi, mỉm cười.

Những gì Tô Tư Nhu định nói đã bị nghẹn trong cổ họng, như thể cô ta không ngờ Nguyễn Vãn Vãn lại đồng ý nhanh như vậy.

Trong lòng Lục Thịnh cảm thấy một cảm giác kỳ lạ.

Nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Cô rất hiểu chuyện, có lẽ vì hai người sắp đính hôn nên cô cảm thấy an toàn và biết cách cư xử lịch sự.

Giọng điệu của hắn rất dịu dàng: “Vãn Vãn, em có thể xem bộ váy cưới khác, lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau chụp ảnh.”

Nguyễn Vãn Vãn ngoan ngoãn gật đầu, nhìn bọn họ chuẩn bị đi đến công viên phía sau để chụp ảnh.

Môi trường công viên đẹp và trong lành, với những bãi cỏ dài xanh ngát, rất thích hợp để chụp ảnh.

Nhưng Tô Tư Nhu luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

"Anh Thịnh, anh không thấy Vãn Vãn có vấn đề gì sao?" Cô ta thấp giọng hỏi: “Trước đây Vãn Vãn rất nhỏ mọn và ích kỷ.”

"Đừng nói như vậy, Vãn Vãn chỉ vì quá yêu anh thôi. Bây giờ chúng ta sắp kết hôn rồi, đương nhiên cô ấy sẽ yên tâm." Lục Thịnh có chút lên án nói, để cho Tô Tư Nhu ôm cánh tay mình.

Nghe vậy, Tô Tư Nhu không nói gì thêm.

Hai người họ cũng rất ưa nhìn, ăn mặc sang trọng, thu hút sự chú ý của vô số người qua đường.

"Thật đẹp!"

"Wow, khuôn mặt xứng đôi, đây chính là dung mạo nam tài mỹ nữ trong truyền thuyết sao?"

"Họ quá đẹp. Có phải là người nổi tiếng không?"

Tô Tư Nhu cong môi và mỉm cười kiêu ngạo, nhưng ngay sau đó cô ta phát hiện mọi người không nói về mình, mà là một cặp đôi ở bên cạnh. Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của hai người, đồng tử của Tô Tư Nhu run rẩy dữ dội, cô ta suýt chút nữa ngã khỏi vòng tay của Lục Thịnh.

Cách đó không xa, một nhóm người cũng đang chụp ảnh cưới.

Người phụ nữ mặc một chiếc váy cưới đuôi cá màu trắng nạm kim cương, trông rất lộng lẫy, trong khi người đàn ông mặc một bộ đồ thủ công cổ điển màu xanh đậm, dáng người thẳng tắp và toát ra khí chất cao quý.

Đúng lúc này, Thương Thiếu Yên ôm lấy Nguyễn Vãn Vãn theo kiểu công chúa, cúi đầu xuống, môi gần như chạm vào nhau.

Cảnh tượng đẹp như một bức tranh.

Những người đi đường đã chạy đến bên cạnh họ, thốt lên ngạc nhiên và ngưỡng mộ.

Lục Thịnh cũng chú ý tới, sắc mặt nhất thời tái nhợt, sải bước tới, nắm lấy tay Nguyễn Vãn Vãn định kéo cô ra, nhưng lại bị Thương Thiếu Yên hất đi, đột nhiên cảm thấy đau rát.

"Nguyễn Vãn Vãn, em đang làm gì vậy?" Lục Thịnh vô cùng tức giận.

Thương Thiếu Yên chậm rãi đặt Nguyễn Vãn Vãn xuống, nhưng tay anh vẫn đặt trên eo cô gái, ngón tay thon dài chỉnh lại cà vạt, nhưng giọng điệu chậm rãi lộ ra từng đợt áp bức.

"Sao vậy, cậu có thể chụp ảnh cưới với người phụ nữ khác, Vãn Vãn không thể chụp ảnh quảng cáo với tôi sao?"

Ngón tay của Lục Thịnh phát ra âm thanh lách cách..

"Chú muốn tìm người quay quảng cáo, có vô số phụ nữ có thể làm được, nhưng tại sao chú lại chọn vị hôn thê của tôi?"

“Người sắp kết hôn đương nhiên mặc váy cưới sẽ đẹp hơn.” Thương Thiếu Yên nhàn nhạt ngăn cản hắn.

Lông mày và ánh mắt của người đàn ông này đẹp trai không góc chết, bàn tay đặt trên eo cô không hề dùng sức, nhưng Nguyễn Vãn Vãn cảm thấy tràn đầy cảm giác an toàn. Cô nhìn Lục Thịnh, khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông từ lâu đã méo mó, giống như một tên hề chỉ dám tức giận không dám lên tiếng.

Đột nhiên, Nguyễn Vãn Vãn cảm thấy có chút buồn nôn.

Hóa ra người đàn ông sau khi tháo bộ lọc ra lại tầm thường như vậy.

Người xấu hổ nhất là Tô Tư Nhu cách đó không xa, cô ta bị bỏ lại phía sau, nhìn hai người tranh giành Nguyễn Vãn Vãn, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.

"Vãn Vãn!" Cô ta bước đi tao nhã và vững vàng, cau mày có chút bất đắc dĩ: "Nếu cô ghen tị với tôi và anh Thịnh chụp ảnh thì có thể nói ra, tại sao cô lại muốn trả đũa anh Thịnh như vậy? Cô biết rõ Thương tiên sinh là chú nhỏ của anh Thịnh mà."

Nguyễn Vãn Vãn mỉm cười: "Trước hết, tôi đang hợp tác với Thương tiên sinh để quay quảng cáo. Thứ hai, Thương tiên sinh chỉ là chú nhỏ của hắn, còn Lục Thịnh là chồng sắp cưới của tôi. Cô không cảm thấy xấu hổ khi chụp hình cùng chồng sắp cưới của tôi, tại sao tôi không thể cùng chú nhỏ hắn quay video quảng cáo?"