Hình ảnh nữ thần trong trắng thuần khiết đó dường như bị phá hủy ngay lập tức!
Trái tim Vương Khải đau nhói.
Cô ấy nói rằng cô ấy rất thích hắn và coi trong hắn......
Cô ấy nói rằng cô ấy sẽ chờ đợi hắn......
Nhìn vẻ mặt của Vương Khải, Nguyễn Vãn Vãn biết rằng Vương Khải phải mất một thời gian mới có thể chấp nhận được.
Không thể trách hắn, chỉ có thể trách Tô Tư Nhu quá cao tay. Ngoại trừ Lục Thịnh, chỉ cần là người đàn ông có ích với cô ta thì cô ta sẽ ra tay, cô ta chính là một người hai mặt.
"Hiện tại tôi cũng không vội để anh tin tưởng tôi." Nguyễn Vãn Vãn nói.
......
"Tại sao vừa rồi em không để tôi giải quyết?"
Trên xe trở về, Thương Thiếu Yên hỏi cô.
Hắn có thể giải quyết vấn đề này chỉ bằng một cuộc điện thoại, mua luôn đội ngũ. Trong lòng Vương Khải, Tô Tư Nhu không thể nào so sánh với chiếc xe đua mà hắn yêu thích nhiều năm.
"Làm như vậy sẽ chỉ khiến hắn hận tôi hơn thôi. Đương nhiên tôi vẫn cho rằng nó quá đắt!" Nguyễn Vãn Vãn vẻ mặt nghiêm túc.
"Đối với các dự án mà tôi và em cùng đầu tư, việc tôi bỏ ra một ít tiền để giải quyết vấn đề là điều phù hợp”
"Không cần, tôi biết anh không thiếu tiền, nhưng mỗi xu đều phải tiêu một cách hợp lý. Nếu anh có tiền thì có thể đầu tư vào viện phúc lợi!"
Nguyễn Vãn Vãn: "Để tôi nói cho anh biết, anh cũng biết tôi không phải lớn lên trong nhà họ Nguyễn. Lúc nhỏ tôi bị lạc, cha mẹ nuôi của tôi sống gần viện phúc lợi, lúc đó tôi thấy những đứa trẻ ở đó rất đáng thương."
"Được rồi, tôi sẽ luôn làm từ thiện."
"Đúng vậy, người tốt sẽ có phần thưởng." Nguyễn Vãn Vãn cười rạng rỡ.
Thương Thiếu Yên cũng cong môi.
Cô là người duy nhất nghĩ anh là người tốt...
Trưa ngày hôm sau.
Nhà hàng hải sản.
"Tư Nhu, em nói thật à?" Lục Thịnh có chút kinh ngạc.
"Anh Thịnh, có khi nào em nói dối anh chưa? Chờ một chút em sẽ nói chuyện với Vãn Vãn." Tô Tư Nhu mặc một chiếc váy ngắn sang trọng màu vàng ngỗng, vừa xinh đẹp vừa tao nhã, mỉm cười nói: "Em cũng biết người cản trở dự án của Vãn Vãn chính là của Vương Khải. Bây giờ bọn họ rất lo lắng chuyện này, em và Vương Khải là bạn tốt, em sẽ tìm cách giúp Vãn Vãn. Vãn Vãn nhất định sẽ cảm kích chúng ta và cho anh tham gia dự án.”
Trong lòng Lục Thịnh có nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Đạt được lợi ích từ Tô Tư Nhu...... Điều đó khiến hắn cảm thấy có chút khó chịu.
"Tư Nhu, cảm ơn em." Lục Thịnh rất nghiêm túc nhìn cô ta.
Tô Tư Nhu ra vẻ xấu hổ: "Anh Thịnh, chúng ta là bạn tốt nhiều năm như vậy, nếu ngay cả chuyện này anh cũng cảm ơn thì thật là vô vị."
"Được rồi, bỏ qua chuyện này. Em nhìn xem muốn ăn cái gì?" Lục Thịnh đưa Tô Tư Nhu gọi món trước.
Mười phút sau.
Nguyễn Vãn Vãn xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ và ngồi ngay đối diện.
Từ góc nhìn này, Tô Tư Nhu và Lục Thịnh càng giống một đôi.
"Vãn Vãn, đây là tôm ngọt mà anh Thịnh vừa bóc cho tôi, cô nếm thử xem." Tô Tư Nhu vui vẻ chia sẻ với Nguyễn Vãn Vãn.
Nhìn thịt tôm trắng như tuyết, Nguyễn Vãn Vãn chỉ cảm thấy buồn nôn: "Gần đây tôi bị lạnh dạ dày, không ăn hải sản."
"Vậy sao? Sao em không nói sớm? Nhà hàng này cũng có cơm chiên, có được không?” Lục Thịnh hỏi.
Bọn họ ăn hải sản.
Một mình cô ăn cơm chiên.
"Không cần, bây giờ cũng không có ai khác." Nguyễn Vãn Vãn dựa lưng vào ghế, bắt chéo hai chân: "Anh cứ nói thẳng đi, gọi tôi đến đây có chuyện gì không?"
"Vãn Vãn, là như vậy, tôi biết bây giờ cô đang rất lo về việc đền bù di dời. Tôi vừa mới biết gia đình đó là bạn học trung học của tôi." Tô Tư Nhu vẻ mặt hiền lành vui vẻ: "Tôi nghĩ, tôi có thể giúp cô nói chuyện với anh ấy."
Tô Tư Nhu nghĩ rằng cô sẽ hài lòng và thậm chí còn thể hiện ra vẻ nịnh bợ.
Suy cho cùng, nếu dự án này bị trì hoãn một ngày thì sẽ rất tốn kém.
Nhưng không có gì xảy ra, Nguyễn Vãn Vãn chỉ bình tĩnh nhìn cô ta.
Tô Tư Nhu chỉ có thể tiếp tục nói: "Bất quá, tôi hy vọng cô có thể cùng anh Thịnh làm hòa, sau đó có thể cùng nhau phát triển dự án này."
Cô ta nói xong thì mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Nguyễn Vãn Vãn.
Mấy giây sau, Nguyễn Vãn Vãn nói: “Dự án của chúng tôi đã có người hợp tác rồi.”
"Là ai?" Lục Thịnh lập tức nói.
"Thương Thiếu Yên, chú nhỏ của anh."
"Vãn Vãn, chuyện quan trọng như vậy tại sao em không cùng anh bàn bạc?” Lục Thịnh có chút trách cứ, hắn là hôn phu của cô, nên là lựa chọn đầu tiên của cô!
"Anh có thể đưa ra một tỷ để đầu tư không?" Nguyễn Vãn Vãn nhìn hắn.
Lục Thịnh nhất thời không nói nên lời.
Tô Tư Nhu ở bên cạnh lại lên tiếng: "Nhưng chúng ta có thể tìm cách. Vãn Vãn, anh Thịnh là vị hôn phu của cô, cô lại làm như thế......"
"Kiếm thật nhiều tiền và cải thiện diện mạo của công ty!" Nguyễn Vãn Vãn nhún vai: "Ồ, tin tức hợp tác của chúng tôi vừa mới được công bố, bây giờ cổ phiếu của công ty đã đạt đến giới hạn!"
"Vậy em xem anh là gì?" Lục Thịnh sắc mặt khó coi, ngữ khí có chút ác ý.
"...... À, là đàn ông thích tiêu tiền cho trà xanh?”
"Nguyễn Vãn Vãn!"
Lục Thịnh bị cô giễu cợt hoàn toàn tức giận, Tô Tư Nhu lại đổ thêm dầu vào lửa: "Vãn Vãn, đừng quá đáng. Tôi đã trả tiền cho cô rồi, cô vẫn còn tức giận như vậy? Cô mau xin lỗi anh Thịnh đi, nếu không, tôi sẽ không giúp cô nói chuyện với bạn học của tôi! Dự án của cô sẽ không đạt được kết quá tốt!”
"Được, nếu điều đó làm cô vui."
Nguyễn Vãn Vãn gọi một ít cá hồi rồi tự mình ăn.
Hừ, nhìn mặt Lục Thịnh bây giờ, có cảm giác rất ngon miệng!
Mặt Lục Thịnh tái xanh vì tức giận, hắn muốn nói gì đó, nhưng Tô Tư Nhu kéo tay hắn thì thầm, vì vậy Lục Thịnh bĩnh tĩnh lại rồi tiếp tục ăn.
Ăn được một nửa, hắn đứng lên đi vào nhà vệ sinh.
Trên bàn ăn, chỉ còn lại Tô Tư Nhu và Nguyễn Vãn Vãn.
Tô Tư Nhu thấy Nguyễn Vãn Vãn vẫn còn tâm trạng ăn uống, hừ lạnh, mở miệng nói với vẻ khinh thường: "Nguyễn Vãn Vãn, không phải là cô cố ý muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh Thịnh để thu hút sự chú ý của anh ấy đó chứ?"
Nguyễn Vãn Vãn: ......?
Được rồi, tình trạng của người phụ nữ này vẫn như vậy.
Thấy cô im lặng, Tô Tư Nhu cảm thấy hả hê, trong mắt hiện lên vẻ khinh bỉ: "Tôi đã thấy quá nhiều người như cô rồi. Cô cho rằng Lục gia đính hôn với cô là vì họ thực sự muốn cùng cô trở thành người nhà sao? Cũng chỉ vì dự án thôi, nếu bây giờ cô giao dự án cho tôi thì tôi sẽ cho cô 100 triệu, đủ cho cô sống phần đời còn lại.”
"Tôi sợ là không được, tôi không thể nào chỉ còn sống được vài năm như cô." Nguyễn Vãn Vãn giả vờ do dự.
Tô Tư Nhu suýt chút nữa cầm cái đĩa lên đập vào mặt cô.
Nhưng đang ở nơi công cộng, cô ta hít một hơi thật sâu nói: " Nói chuyện với tôi cũng chẳng ích gì. Chỉ cần bạn cùng lớp của tôi không đồng ý di dời thì dự án của cô sẽ không bao giờ hoàn thành. Mà việc này, chính phủ cũng đang theo dõi. Họ sẽ chỉ cảm thấy Tập đoàn Nguyễn thị là một công ty rác rưởi!”
"Vậy cô nghĩ rằng không có tôi, thì Lục Thịnh sẽ ở bên cô sao?" Nguyễn Vãn Vãn bình tĩnh nói, nhìn Tô Tư Nhu.
Tô Tư Nhu rất tự tin: "Đương nhiên, cho dù hai người ở bên nhau, thì trong lòng anh Thịnh, không phải vẫn là tôi quan trọng nhất sao? Mối quan hệ của chúng tôi nhiều năm như vậy không thể thay thế trong một sớm một chiều. Chỉ cần có tôi ở đây thì cô sẽ luôn là một chiếc lốp dự phòng!”
Như một con dao sắc bén đâm vào trái tim Nguyễn Vãn Vãn.
Chán nản, bất lực.
Thống khổ.
Đó là cảm giác chân thật nhất mà cô cảm nhận được ở kiếp trước sau khi nghe những lời này. Nhưng bây giờ, đôi mắt đen láy của Nguyễn Vãn Vãn không hề dao động.