Sau Khi Trùng Sinh, Được Chú Của Tra Nam Sủng Ái

Chương 65: Tô Tư Nhu phá rối

Việc cưỡng chế di dời là một điều phổ biến khi giải tỏa mặt bằng, nó cũng là một vấn đề đau đầu rất lớn.

Nguyễn Quốc Vĩ trầm giọng nói: "Trước tiên hỏi bọn họ muốn bao nhiêu, tiếp tục thương lượng, về phần khu vực của bọn họ, không cần gấp. Những nơi khác đều đã di dời, thì một thời gian nữa bọn họ phát hiện xung quanh đã bị phá hủy, tự nhiên sẽ lo lắng thôi."

"Em có biện pháp."

Nguyễn Vãn Vãn đột nhiên nói: “Trong thôn không có người nguyện ý phá dỡ, bọn họ nhất định đã sớm bàn bạc. Như vậy, anh, anh để cho bọn họ biểu quyết đi. Nếu hơn một nửa số người đồng ý di dời, thì thêm một triệu cho những người đồng ý, còn lại sẽ giữ nguyên và việc phá bỏ sẽ tiếp tục. Nếu hơn một nửa số người không sẵn sàng di dời, thì chúng ta sẽ xem xét không phá hủy, bọn họ sẽ không nhận được một xu.”

Ánh mắt Nguyễn Thanh sáng lên: “Đây là ý kiến hay, bọn họ nhất định sẽ thỏa hiệp để có được một triệu.”

"Vâng, không nhất thiết, nhưng tốt nhất là giải quyết vấn đề càng sớm càng tốt."

Nguyễn Thanh hưng phấn vội vàng làm theo.

Ban đêm, Nguyễn Vãn Vãn nhìn thấy NguyễnThanh ở hành lang với vẻ mặt buồn bã.

"Có chuyện gì vậy, anh, họ vẫn không muốn di dời sao?" Nguyễn Vãn Vãn đi tới hỏi.

"Anh nói em nghe, những người khác đã đồng ý, chỉ có một gia đình này nhất quyết không đồng ý! Hắn còn nói, người khác có đồng ý hay không cũng không liên quan gì đến hắn, hắn tuyệt đối sẽ không di dời! Cho dù chúng ta có trả bao nhiêu tiền đi nữa!”

Không phải vì tiền?

Chỉ có thể là có người cố tình làm khó mọi chuyện.

Lục Thịnh hay Nguyễn Trường Lạc?

Theo lý mà nói, Lục Thịnh sẽ cảm thấy dự án này sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về mình, hắn không thể can thiệp được, cho nên rất có thể là Nguyễn Trường Lạc.

Nguyễn Vãn Vãn nhanh chóng lấy được thông tin của người đó, đi điều tra và phát hiện điều này trái ngược với suy đoán ban đầu của mình, không phải Lục Thịnh hay Nguyễn Trường Lạc, mà thực sự là ......

Tô Tư Nhu?

Sống ở đây là một cặp vợ chồng già.

Bọn họ đều bình thường nhưng con trai họ lại là một tay đua nổi tiếng.

Đây cũng là một trong những lốp dự phòng của Tô Tư Nhu ở kiếp trước.

Vương Khải.

Nguyễn Vãn Vãn hơi trợn mắt, trong đầu nảy ra một ý tưởng.

Nửa giờ sau.

Nguyễn Vãn Vãn xuất hiện trong gara của Thương Thiếu Yên.

Cô chỉ nói có xe là được rồi, kết quả là Thương Thiếu Yên trực tiếp đưa cô đến đây.

“Xe không nhiều, nhưng em có thể chọn bất cứ chiếc nào em muốn.” Thương Thiếu Yên mặc đồ đen, lạnh lùng gợi cảm, cúi đầu nhìn cô.

Cô nhìn vào hàng xe thể thao trước mặt, Lamborghini, Hermes, Ferrari, Mercedes F1, Koenigsegg One1......

Mỗi chiếc lấy ra có giá trị hàng trăm triệu!

Ngoài ra còn có các phiên bản giới hạn không thể tìm thấy ở bất cứ đâu trên thế giới!

“Tôi nghe nói người đàn ông nào cũng có giấc mơ đua xe. Thương tiên sinh, anh cũng như thế sao?” Nguyễn Vãn Vãn hóa thân thành một đứa bé tò mò.

Thương Thiếu Yên nhếch lên đôi môi gợi cảm, không trả lời mà hỏi lại: "Còn em thì sao?"

"Ừm......Trước đây tôi khá thích. Khi còn nhỏ, tôi thích rất nhiều thứ, nhưng nó chỉ kéo dài không quá ba phút."

"Có vẻ như em không có đam mê, nhưng tiếc là tôi rất chuyên tâm."

"Tôi có thể nhìn ra được." Nguyễn Vãn Vãn gật đầu như trống bỏi.

Kiếp trước cho đến khi chết thì cô chưa từng thấy Thương Thiếu Yên qua lại với một người phụ nữ nào. Nếu một người đàn ông như thế này yêu một người phụ nữ, thì chắc chắn sẽ là cả đời! Không biết vì sao, khi nghĩ đến điều này thì cô có chút ghen tị.

"Vậy thì tôi sẽ chọn một cái rẻ nhất."

Nguyễn Vãn Vãn nói xong liền đi tới chiếc Lamborghini màu bạc: "Chiếc này được chứ?"

Thương Thiếu Yên mỉm cười: "Em thích là được."

Nguyễn Vãn Vãn vừa nhìn thấy thì đã thích, cô lên xe định chạy thử thì thấy người đàn ông mở cửa xe và ngồi vào ghế phụ. Nguyễn Vãn Vãn cố ý nói: "Thương tiên sinh, ngồi xe của tôi lái thì phải thắt dây an toàn chắc vào!"

Thương Thiếu Yên ngoan ngoãn thắt dây an toàn, hợp tác nói: "Vậy em phải lái xe từ từ, tôi sợ."

Nguyễn Vãn Vãn: ...... Anh thật giả tạo.

Ngay sau đó, chiếc xe sang trọng màu trắng bạc phóng nhanh ra khỏi gara.

Quản gia trong vườn nhìn thấy chiếc xe thể thao yêu thích của thiếu gia lái ra ngoài, nhưng người ngồi trên ghế lái lại không phải là thiếu gia?

Đó không phải là chiếc xe yêu quý nhất của thiếu gia, ngay cả Triệu Giang cũng không được phép chạm vào nó sao?

Đường núi quanh co.

Đúng như tên gọi, những con đường núi ở đây quanh co và cực kỳ nguy hiểm, người lái xe có thể rơi khỏi vách đá bất kì lúc nào.

Đây là nơi các tay đua đến tập luyện thường xuyên nhất.

Lúc này, vài người đang trò chuyện.

Trong số đó, một người đàn ông mặc bộ đồ đua xe nổi bật, nhìn người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng bên cạnh: "Tư Nhu, em yên tâm, anh đã nói với cha mẹ theo tất cả những gì em đã nói, cha mẹ anh quyết định không đồng ý di dời."

"A Khải, anh thật tốt với em. Ở bên anh, em luôn cảm thấy rất an toàn." Tô Tư Nhu nhìn Vương Khải bằng ánh mắt dịu dàng và trìu mến.

Trong lòng Vương Khải đột nhiên cảm động, lập tức nói: "Việc nhỏ này có là gì? Đối với em, cho dù là núi đao biển lửa, anh cũng sẵn lòng. Tập đoàn Nguyễn thị vừa mới nhận được một dự án đã kiêu ngạo như vậy, anh phải tham gia vào dự án này, cho Nguyễn Vãn Vãn biết sức nặng của cô ta tới đâu!”

"Cảm ơn anh, A Khải."

Đối mặt với một người phụ nữ dịu dàng và cảm động như vậy, Vương Khải không nhịn được vươn tay muốn ôm eo cô ta. Nhưng Tô Tư Nhu lập tức né tránh, giả vờ lo lắng: "Ôi, muộn như thế rồi, thời gian bên anh luôn trôi qua rất nhanh, em phải trở về làm việc tiếp đây."

"Em đi sớm như vậy sao? Nhưng chúng ta chỉ mới gặp nhau chưa đầy nửa giờ.”

"Anh cũng biết đấy, bây giờ em về nhà làm việc nên phải cho cha mẹ thấy một số thành quả.”

Ánh mắt Vương Khải tràn đầy sùng bái. Hắn cảm thấy thật may mắn khi gặp được một cô gái xuất sắc và có lòng cầu tiến như vậy!

Sau khi cô ta rời đi, Vương Khải cũng bắt đầu luyện tập.

Điện thoại đột nhiên reo lên.

Vương Khải lấy điện thoại di động ra, số điện thoại mà Tô Tư Nhu đưa cho hắn là của Nguyễn Vãn Vãn.

Hắn khịt mũi lạnh lùng, trực tiếp cúp điện thoại và đưa vào danh sách đen.

Vương Khải dẫn một đám người lên núi!

Hắn luôn là người dẫn đầu!

Chiếc xe đen đỏ như sứ giả trong đêm tối, chỉ để lại một cái bóng.

Không lâu sau, một tia chớp màu trắng đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn!

Nhanh chóng chạy qua Vương Khải rồi chạy lên phía trước!

Ánh mắt Vương Khải lạnh lùng.

Hắn đạp ga, tăng tốc độ, khoảnh khắc hắn thấy sắp vượt qua chiếc xe màu trắng, nó dường như biết được chặn ngay trước mặt hắn.

Những lần tiếp theo đều như thế này.

Nếu hắn đi bên trái, cô đi bên trái, nếu hắn đi bên phải, cô sẽ đi bên phải.

Vương Khai tức giận đến mức đập vỡ vô lăng, đột nhiên âm thanh sắc bén và xuyên thấu của chiếc xe xuyên thủng bầu trời.

Bọn họ về đích trước.

Vương Khải lập tức chạy tới gõ cửa.

Tiếng mắng chửi tức giận đột nhiên nghẹn trong cổ họng hắn sau khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đó.

Nguyễn Vãn Vãn ở ngoài đời đẹp hơn ảnh trên mạng.

Dưới màn đêm, cô ấy đang ngồi ở ghế lái, mái tóc dài tung bay, đôi môi đỏ mọng và mái tóc đen, khí chất như một nữ hoàng!

Nó khác với người phụ nữ hư hỏng trong trí tưởng tượng của hắn.

Lúc này, cô mở cửa bước xuống xe, dùng ánh mắt trong trẻo và sắc bén nhìn hắn: "Vương Khải, rất vui được gặp anh."

Các đồng đội ở phía sau cũng lần lượt đi tới.

Sự xuất hiện đột ngột của người phụ nữ này khiến họ sửng sốt.

"A, Nguyễn Vãn Vãn, cô đến tìm tôi là để nói chuyện di dời sao?" Vương Khải không lòng vòng, trực tiếp nói: "Tôi nói thẳng cho cô biết, nếu cô muốn tôi đồng ý di dời, thì cô quỳ xuống cầu xin, tôi có thể xem xét mà đồng ý!"