Sau Khi Trùng Sinh, Được Chú Của Tra Nam Sủng Ái

Chương 59: MK xuất hiện

Giám đốc Vương lập tức nói: "Anh Quốc Vĩ, chuyện này còn cần cân nhắc sao? Chúng ta đều là vì công ty!”

Nhìn khuôn mặt tham lam và nham hiểm của những người này, khóe miệng Nguyễn Vãn Vãn không khỏi nhếch lên. Chẳng trách mấy ngày nay chú hai bận rộn, hóa ra ông ta đang bận mở rộng đội ngũ để cướp dự án. Nếu làm chuyện mờ ám không có tác dụng, thì ông ta sẽ trực tiếp làm công khai.

Trước mặt rất nhiều giám đốc điều hành cấp cao, nếu từ chối, thì họ sẽ bị xem là những người ích kỷ, không nghĩ đến lợi ích của công ty!

Nguyễn Quốc Vĩ cũng giữ vẻ mặt bình tĩnh không lên tiếng.

"Bởi vì anh Quốc Vĩ không nói, nghĩa là ngầm đồng ý, tôi biết anh Quốc Vĩ đã theo dõi sự phát triển của công ty chúng ta và là người hy vọng nhất rằng công ty chúng ta sẽ ngày càng lớn mạnh hơn. Nào, hãy khen ngợi tấm lòng to lớn của anh Quốc Vĩ!" Giám đốc Vương dẫn đầu.

Chú Nguyễn cũng vỗ tay rất cảm động: “Về tham vọng, tôi thua xa anh cả. Lần này chúng ta sẽ cùng nhau hợp tác để đưa công ty lên một tầm cao mới!”

Khóe miệng Nguyễn Vãn Vãn khẽ nhếch lên, cô đột nhiên lên tiếng: "Tôi cũng cho rằng chú hai quá lo lắng, cha tôi còn chưa lên tiếng! Chú hai cũng cần phải học hỏi thêm, nhiều năm như vậy không thể không tiến bộ được."

Chú Nguyễn còn chưa kịp mở miệng, Giám đốc Vương đã dẫn đầu đập bàn: "Nguyễn Vãn Vãn, sao cô có thể nói như thế được? Cô là một nhà thiết kế, để cô tham gia cuộc họp là đã cho cô thể diện. Ai cho phép cô nói về tiền bối như vậy."

Chú Nguyễn đạo đức giả xua tay: "Ôi, đều là trẻ con, anh đừng quan tâm đến chúng."

"Tôi muốn hỏi, không phải cậu là người yêu cầu chúng tôi gánh toàn bộ kinh phí của dự án sao? Nguyễn Ngọc Uy.” Nguyễn Quốc Vĩ nhìn chằm chằm chú Nguyễn với đôi mắt sắc bén: "Bây giờ, cho dù cậu muốn chia miếng bánh, cũng nên thảo luận trước với tôi, có phải không?"

Nguyễn Ngọc Uy nghiêm túc nói: "Anh cả, tất cả quyết định của em đều là vì công ty. Ai biết lúc đó dự án này sẽ không lỗ vốn? Hiện tại, em cũng hy vọng nhóm của em có thể giúp đỡ anh. Dù sao, nhà thiết kế Vương Tử Phi này không dễ mời đâu.”

"Đúng vậy, anh Quốc Vĩ, chúng ta đều là người một nhà, anh và tôi thì có gì khác biệt?" Giám đốc Vương nói, rất nhiều người đồng tình.

"Vương Tử Phi không dễ mời, nhưng con gái tôi còn khó mời hơn." Nguyễn Quốc Vĩ lớn tiếng nói.

Lời vừa dứt, im lặng một lúc, đột nhiên mọi người có mặt đều bật cười.

Giám đốc Vương lại càng khoa trương hơn: "Anh à, tôi cũng biết con gái anh làm việc ở tập đoàn Lục thị mấy năm. Nhưng kém xa Vương Tử Phi, cô ấy là một nhà thiết kế nổi tiếng từ nước ngoài về. Nói cho anh biết, những nhà thiết kế nổi tiếng ở Trung Quốc, cũng chỉ có MK mới có thể so sánh được với cô ấy."

"Vậy nếu tôi mời được MK tới đây thì sao?"

"Vậy thì cô có thể tự mình thực hiện dự án này, tôi sẽ không bao giờ có ý kiến phản đối!" Vương Bộ trưởng buột miệng nói ra.

MK là ai?

Một nhà thiết kế người Trung Quốc đã gây xôn xao ở nước ngoài.

Vương Tử Phi và những người khác vẫn cố gắng hết sức để liên lạc với cô ấy, nhưng MK bí ẩn đến mức họ thậm chí không thể liên lạc được.

Chú Nguyễn cũng nheo mắt lại nở nụ cười.

Có vẻ như anh cả vì giành dự án mà đã bắt đầu làm những điều vô nghĩa.

“Vậy thì có vẻ như dự án này để cho cha tôi làm chủ thì tốt hơn.”

Nguyễn Vãn Vãn đứng dậy và lấy ra một loạt giấy chứng nhận từ túi hồ sơ của mình.

Ném trực tiếp lên bàn.

Giám đốc Vương cầm lên nhìn xem, lập tức sững sờ.

Các giám đốc điều hành cấp cao khác cũng chết lặng trong nháy mắt.

Chưa nói đến chú Nguyễn, ông ta còn tưởng mình bị ảo giác.

Đây là những vinh dự mà MK đã đạt được ở nước ngoài.

Giấy chứng nhận là chống giả và không thể làm giả!

"Không, không thể nào, cô cư nhiên đã trộm đồ của MK!" Giám đốc Vương nhịn một câu hồi lâu.

"Giám đốc Vương, người mà ông không liên lạc được, tôi lại biết cô ấy đang ở đâu, còn trộm được những thứ này. Ông thật sự rất coi trọng tôi, nhưng đáng tiếc tôi chỉ là một nhà thiết kế nhỏ biết cách thiết kế." Nguyễn Vãn Vãn nhếch môi, nhưng đôi mắt hoa mai lại sắc bén nguy hiểm, tao nhã mà kiềm chế, có khí phách vô song!

Tôi chỉ là một nhà thiết kế nhỏ biết cách thiết kế......

Câu này giống như sấm sét giáng xuống!

Đây là câu nói nổi tiếng của MK ở nước ngoài.

Đó cũng chính là câu nói khiến cô nổi tiếng.

Tính cách trầm lặng, hướng nội nhưng mạnh mẽ của cô đã in sâu vào lòng mọi người.

Với một bậc thầy trong thiết kế kiến trúc, ai trong số họ lại có gan phản bác?

Cuối cùng, cuộc họp kết thúc và họ tiếp tục thực hiện dự án.

Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Nguyễn Vãn Vãn đã thay đổi.

Sau khi trở lại văn phòng, Nguyễn Quốc Vĩ đặc biệt dặn dò Nguyễn Vãn Vãn chú ý bảo mật.

"Nếu danh tính của con bị lộ, sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý, vì vậy con phải cẩn thận."

"Cha, con biết chừng mực."

Nguyễn Quốc Vĩ nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Nguyễn Vãn Vãn vô cùng nhẹ nhõm: "Con gái cha đã trưởng thành, có năng lực, để cha không phải lo lắng nữa."

Nguyễn Vãn Vãn mỉm cười, nhưng khóe mắt lại có chút ẩm ướt, "Vâng. Cha đừng quá lo lắng, cha đã làm rất nhiều việc cho con, con sẽ không làm cha thất vọng.”

Lời nói của Nguyễn Vãn Vãn, Nguyễn Quốc Vĩ thấy cô thật sự để trong lòng.

Cô tham gia vào hầu hết mọi việc. Mặc dù rất mệt mỏi, nhưng cũng đã hiểu rõ hơn về dự án.

Thời gian trôi qua như một tia chóp.

Một tháng sau, Nguyễn Vãn Vãn được thăng chức Phó giám đốc dự án.

Khi cô trở lại văn phòng, trợ lý của cô mang đến một bó hoa lớn.

"Nguyễn tiểu thư, là do Lục tiên sinh gửi tới. Lục tiên sinh thật tốt với chị!" Thanh Thanh đố kỵ nói. Cô ấy vừa mới tốt nghiệp đã làm việc ở đây. Nguyễn Vãn Vãn nhìn cũng trẻ gần bằng mình, nhưng lại ở vị trí cao, lại có một người bạn trai tốt như vậy.

"Thích nó sao? Vậy thì lấy đi.”

"Nguyễn tiểu thư, vậy tôi sẽ để lại cho chị một ít."

"Không cần, lấy hết đi."

Thanh Thanh không khỏi thắc mắc, chẳng phải Nguyễn Vãn Vãn vẫn luôn thích sao? Nhưng cô ấy chỉ có thể gật đầu mang những bông hoa ra ngoài.

Nguyễn Vãn Vãn mở điện thoại di động ra, nhìn thấy tin nhắn của Lục Thịnh.

[Vãn Vãn, em đã nhận được hoa chưa? Có thích nó không?]

[Em có thời gian cùng nhau dùng bữa không? Chúng ta bàn bạc chi tiết lễ đính hôn, mẹ anh đã đặt nhà hàng.]

Lễ đính hôn…..

Ký ức kiếp trước ùa về.

Lục phu nhân không giấu giếm sự khinh thường đối với sự sa sút của nhà họ Nguyễn.

Bà ta cũng đưa ra đủ mọi yêu cầu vô lý, nhưng cha mẹ cô đã vì cô mà chịu đựng. Tuy nhiên, lại bị Lục phu nhân khinh thường, cuối cùng cha mẹ cô cũng không nhịn được mà mắng bà ta. Lúc đó cô còn trách móc cha mẹ mình để không làm Lục phu nhân mất mặt.

Cô thật sự muốn quay về quá khứ để gϊếŧ chết bản thân.

Nguyễn Vãn Vãn đứng dậy đi đến văn phòng Phó chủ tịch.

Nguyễn Quốc Vĩ đang bận, thấy cô đi vào liền hỏi: “Sao vậy?”

Nguyễn Vãn Vãn nói cho ông nghe chuyện đính hôn, sau đó lấy ra một tấm thẻ, nũng nịu nói: "Cha, không phải lâu rồi cha chưa đưa mẹ đi mua sắm sao? Công việc quan trọng, nhưng vợ còn quan trọng hơn! Chuyện công ty để con giải quyết, cha đi cùng mẹ đi!”

Nguyễn Quốc Vĩ cười nói: “Cô bé này, cha có thể lấy tiền của con sao? Cất lại đi, vợ của cha thì để cha trả.”

Ông nói xong lại đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng. Trong khoảng thời gian này bận rộn với chuyện công ty, thật sự đã bỏ bê vợ.