Sau Khi Trùng Sinh, Được Chú Của Tra Nam Sủng Ái

Chương 51: Thương Thiếu Yên mất khống chế

Chưa kể thứ họ đấu giá được lại là một mảnh đất rộng lớn như vậy!

Chú Nguyễn chỉ cảm thấy mắt mình tối sầm một hồi, một lúc sau ông ta mới bình tĩnh lại nói: "Dự án của anh cả là dự án của công ty chúng ta. Chính phủ đã quyết định phát triển ở Đông Quận nên chúng ta phải tận dụng tốt. Trước tiên chúng ta hãy lập một kế hoạch chi tiết trước. Tan họp.”

Mọi người lần lượt rời đi, chú Nguyễn ngăn Nguyễn Vãn Vãn và Nguyễn Quốc Vĩ lại.

"Anh cả!" Chú Nguyễn mỉm cười: "Em biết em là một thằng khốn nạn, để anh một mình gánh chịu rủi ro lớn như vậy. Dự án này thuộc về công ty, tự nhiên công ty phải cùng nhau gánh vác. Hợp đồng đó...... coi như không tính, đúng không?”

"Chú hai, những gì chú nói không đúng. Lúc Trường Lạc yêu cầu tôi ký, nó đã không kiên nhẫn, mẹ cũng ở đó. Thậm chí toàn bộ công ty đều truyền ra ngoài, chú hiện tại muốn lấy lại, đã muộn rồi!" Giọng nói của Nguyễn Quốc Vĩ mạnh mẽ sâu sắc.

Nguyễn Trường Lạc hối hận đến ruột gan xanh lét.

"Bác cả, cha cháu cũng là lo lắng một mình bác không đủ kinh phí để làm dự án lớn này, làm sao bác có thể không thông cảm chứ?" Nguyễn Trường Lạc lớn tiếng nói.

"Thật xin lỗi, chúng tôi đã có đối tác thích hợp, không làm phiền anh lo lắng." Nguyễn Vãn Vãn nhếch môi cười.

"Được rồi, vậy chúc các người may mắn!" Chú Nguyễn đột nhiên nói.

Sau khi hai người rời đi, Nguyễn Trường Lạc nghi hoặc nói: "Cha, chúng ta thật sự đưa dự án cho bọn họ sao? Trong công ty nhất định sẽ có dư luận, có lẽ bọn họ sẽ nhân cơ hội này để đoạt lại công ty!"

"Con yên tâm, bọn họ lấy được dự án nhưng chưa chắc đủ khả năng để thực hiện dự án." Chú Nguyễn không quan tâm, chỉ vào Nguyễn Trường Lạc.

Nguyễn Trường Lạc lập tức hiểu ra, cười lạnh: "Thì ra là thế."

Nguyễn Vãn Vãn và cha cô trở lại nhóm dự án.

Bởi vì dự án này rất lớn, chỉ bàn luận kế hoạch xây dựng mọi thứ cũng mất cả ngày.

Điện thoại của cô thậm chí còn liên tục đổ chuông.

Vô số người muốn chia một miếng bánh.

Sau một ngày mệt nhọc, Nguyễn Vãn Vãn đi xuống lầu để dùng bữa, nhưng đột nhiên bị chặn lại.

Những bông hoa rực rỡ xuất hiện trước mặt cô.

"Anh đang làm gì thế?"

"Vãn Vãn!" Lục Thịnh trìu mến nhìn cô: "Anh nhớ em."

Hoa kết hợp với trai đẹp.

Bất cứ ai cũng sẽ thấy đó là một không khí vô cùng lãng mạng.

Nguyễn Vãn Vãn lại cảm thấy ghê tởm.

"Tôi thấy anh rất rảnh rỗi, nhưng gần đây tôi khá bận." Nguyễn Vãn Vãn cười nhẹ, trực tiếp xuyên thấu lòng người!

Lục Thịnh sắc mặt tái xanh.

"Em đã biết chính phủ sẽ phát triển Đông Quận sao?" Lục Thịnh nhịn không được hỏi, nhìn cô chằm chằm.

Nếu có...... Vậy thì chỉ có thể nói là Thương Thiếu Yên......

"Làm sao có thể? Tôi chỉ mua mảnh đất đó vì không có tiền. Tôi không biết bây giờ nó lại có giá trị như vậy".

"Thật sao? Chúng ta cùng nhau dùng bữa đi, sau đó lại nói chuyện phát triển tiếp theo." Lục Thịnh thở phào nhẹ nhõm, lại mỉm cười.

Mặc dù đất ở Tây Quận đã mất giá trị, nhưng lần này Nguyễn Vãn Vãn lại có thu hoạch lớn! Chỉ cần hắn phát triển dự án này với Nguyễn Vãn Vãn, hắn chắc chắn sẽ có thể lấp đầy lỗ hỏng và kiếm được nhiều tiền!

“Gọi số này đi.” Nguyễn Vãn Vãn đột nhiên gửi cho hắn một dãy số.

Lục Thịnh nghi ngờ gọi qua, một lúc sau, một giọng nữ ngọt ngào từ bên kia truyền đến: "Xin chào, đây là bệnh viện tâm thần số 1 thành phố, cậu có gì muốn hỏi không?"

Lục Thịnh cúp điện thoại một tiếng!

Nguyễn Vãn Vãn này!!!

Sau bữa ăn đơn giản, Nguyễn Vãn Vãn quay lại tiếp tục nỗ lực làm việc.

Một cửa tin hot nhiên xuất hiện trên máy tính.

#Cặp đôi kiểu mẫu của Giang Thành#

Cái quái gì vậy?

Tại sao lại là ảnh của cô và Lục Thịnh?

Khi mở ra, cô nhìn thấy rất nhiều bức ảnh của mình và Lục Thịnh, thậm chí còn có ảnh của Lục Thịnh và cô đứng trước công ty ngày hôm nay!

Bài báo viết về việc họ đã yêu nhau như thế nào trong những năm qua và họ có thể được gọi là một cặp đôi kiểu mẫu!

Sức nóng đang tăng vọt.

Khu vực bình luận cũng đầy ghen tị.

[Tôi thật ghen tị. Đúng như dự đoán, trai xinh gái đẹp thì đều ở cùng nhau.]

[Tôi biết ăn đường khi xem tin tức sẽ mang lại quả báo, huhuhu, nhận phước lành của tôi và biến đi!]

[Chúa ơi, tại sao tôi lại không có được một người bạn trai tận tâm và đẹp trai như vậy?]

[Nhà họ Nguyễn cũng đã đấu giá được vùng đất vàng ở Đông Quận, e rằng họ sẽ cùng nhau phát triển!]

Câu cuối cùng là điều quan trọng nhất.

Khi Lục Thịnh làm như vậy, Nguyễn Vãn Vãn nhất định phải hợp tác với hắn, nếu không, sẽ là cô không chung thủy!

Người đàn ông này thực sự rất mưu mô.

Đáng tiếc, nếu như cô còn bị uy hϊếp, thì không phải Nguyễn Vãn Vãn.

Trực tiếp phớt lờ tin tức, Nguyễn Vãn Vãn tiếp tục điều chỉnh kế hoạch dự án cho đến tận khuya mới về nhà cùng cha và anh trai.

Sau khi cha và anh trai về đến nhà thì họ lại lao vào nghiên cứu.

Nguyễn Vãn Vãn mỉm cười bất lực lắc đầu.

Cô vừa định đi tắm thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Thương Thiếu Yên.

Đã kết nối, nhưng chỉ có sự im lặng.

Một giọng nói trầm thấp khàn khàn chậm rãi vang lên: "Tôi đang ở dưới lầu nhà em."

Nguyễn Vãn Vãn giật mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, thực sự thấy một chiếc Rolls-Royce màu đen đang dừng ở cửa.

Cô vội vã xuống lầu.

Bên cạnh cột đèn đường, người đàn ông đang tựa người vào chiếc Rolls-Royce, tư thế phóng túng, điếu thuốc đang cháy trên đầu ngón tay.

Đôi mắt đen sâu thẳm đó giống như màn đêm, đang nhìn cô chằm chằm.

Nguyễn Vãn Vãn bước tới.

Đột nhiên có người ôm lấy eo cô.

Mùi khói nồng nặc, Nguyễn Vãn Vãn đột nhiên ho khan.

Cô cảm thấy có gì đó không ổn.

Giờ phút này, Thương Thiếu Yên giống như một con dã thú đột nhiên thức tỉnh, ánh mắt hung hãn mạnh mẽ.

Toàn thân anh nồng nặc mùi khói thuốc, không biết anh đã hút bao nhiêu?

Cuối cùng cũng đẩy được anh ra, Nguyễn Vãn Vãn dựa vào đèn đường ho khan liên tục.

Đôi mắt đỏ ẩm ướt chứa đựng sự mềm mại nhìn chằm chằm Thương Thiếu Yên. Sự bồn chồn trong lòng Thương Thiếu Yên khó kiềm chế, anh dùng một tay dập tắt điếu thuốc.

"Thương Thiếu Yên, anh, anh đang làm gì vậy?" Giọng nói của Nguyễn Vãn Vãn nghe có vẻ như đang khóc, sau khi bị đối xử thô bạo lại có chút cảm giác ủy khuất.

Lý trí của anh ngay lập tức được kéo lại, anh tiến lên một bước.

Vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô: "Xin lỗi, là lỗi của tôi."

Anh đột nhiên xin lỗi, Nguyễn Vãn Vãn không nói nên lời.

Một lúc sau, cô mới khô khan nói: “Tâm trạng anh không tốt à?”

Thương Thiếu Yên hào phóng thừa nhận: "Ừm, không tốt.”

Đôi mắt ướŧ áŧ của Nguyễn Vãn Vãn nhìn anh, cô muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên bùng lên một tia kinh ngạc.

"Oa, nhìn kìa!"

Những bông tuyết từ lúc nào đó đã lất phất bay trên bầu trời u ám rơi xuống tóc, lông mi và vai cô.

Dưới những bông tuyết, thế giới trông đặc biệt yên tĩnh và xinh đẹp.

"Thật đẹp quá!" Nguyễn Vãn Vãn vui vẻ, những cái không hài lòng trước đó lập tức bị quên đi.

Thương Thiếu Yên nhìn chằm chằm cô một lúc, nhìn hàng lông mi đen dày của cô gái dần dần bị nhuộm bởi những bông tuyết, khiến cô trông xinh đẹp như một nàng tiên giáng trần.

Yết hầu của anh lên xuống.

Giọng nói của anh trầm thấp khàn khàn: “Ừ, rất đẹp.”