Sau Khi Trùng Sinh, Được Chú Của Tra Nam Sủng Ái

Chương 49: Quyết định chuyển sang Đông Quận

Mọi người đều choáng váng.

Không phải nói Tô Tư Nhu có quan hệ tốt nhất với Lục tiên sinh sao?

Tô Tư Nhu bỗng nhiên bẻ gãy móng tay, cô ta không thể tin được người đầu tiên mà Lục Thịnh mời lại chính là Nguyễn Vãn Vãn!

Đây là một cái tát vào mặt cô ta trước đám đông!

Nguyễn Vãn Vãn chỉ nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, nói: “Nguyễn gia chúng tôi có dự án riêng phải làm.”

Cô đã công khai từ chối dự án nổi bật nhất hiện nay.

Tất cả mọi người thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy Nguyễn Vãn Vãn quá ngu dốt.

Tô Tư Liệt giễu cợt, khẽ nói: "A, suýt chút nữa quên mất, Vãn Vãn cũng mua một mảnh đất, chính là mảnh ở phía Đông."

“Phía Đông, chẳng phải là nơi xa nhất sao?”

"Đúng vậy, có người nói bên đó sẽ xây bãi rác, tầm nhìn này quá hạn hẹp! Tập đoàn Nguyễn thị sắp phá sản sao?”

Lục Thịnh vẫn nhìn Nguyễn Vãn Vãn: “Không sao, nếu cần, Lục gia có thể cùng hợp tác trong dự án này của em.”

Vẻ mặt Tô Tư Nhu cứng lại.

Hung ác nhìn chằm chằm Nguyễn Vãn Vãn, muốn đem cô băm vằm thành từng mảnh!

Nguyễn Vãn Vãn lại từ chối: “Cảm ơn Lục tiên sinh có lòng tốt, nhưng tôi không cần.”

Nói xong, cô đi khỏi chỗ đó.

"Có vẻ như Vãn Vãn rất tự tin vào dự án của mình." Tô Tư Nhu nhẹ nhàng nói, trong lòng đã cảm thấy ghen tị.

Lục Thịnh cau mày thật sâu, Nguyễn Vãn Vãn không phải là loại người không biết thời thế. Nhà họ Nguyễn đang gặp khó khăn rất cần dự án.

Chẳng lẽ cô và Thương Thiếu Yên......

Một khi một ý nghĩ đã lên men, nó không thể dừng lại được nữa.

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa với tư thế hoang dã và tao nhã.

"Chú nhỏ, cháu có chuyện muốn nói với chú."

Sau khi hắn dứt lời, một số người xung quanh biết ý đứng dậy rời đi, để lại không gian cho bọn họ.

Lục Thịnh ngồi đối diện Thương Thiếu Yên nhìn anh: "Chú, quan hệ của chú và Vãn Vãn rất tốt sao?"

Những ngón tay thon dài của Thương Thiếu Yên lắc lắc ly rượu, đôi mắt phượng hẹp dài nheo lại nhìn hắn, giọng nói lạnh lùng từ tính: “Gần đây cậu rất thích can thiệp vào chuyện của tôi phải không?”

Lục Thịnh trừng mắt nhìn hắn: "Lúc trước chú nói dối cháu, thật ra chú không hề ghét Nguyễn Vãn Vãn, chỉ là vì không muốn giao dự án cho cháu mà cố tình giả vờ ghét Nguyễn Vãn Vãn.”

"Cũng không ngu ngốc lắm."

Lục Thịnh lúc này có thể cảm nhận rõ ràng sự chán ghét không che giấu trong mắt người đàn ông.

"Cháu không hiểu......" Lục Thịnh lẩm bẩm: "Chú nhỏ, sao chú lại làm như vậy?"

"Nguyễn Vãn Vãn."

Thương Thiếu Yên nhấp một ngụm rượu, ánh mắt cao ngạo lạnh lùng quyết đoán: “Cô ấy là của tôi.”

Đột nhiên, Lục Thịnh đầu óc ong ong như có thứ gì đó nổ tung.

Hắn sẽ không bao giờ ngờ chú nhỏ của hắn, một người xa cách và cao ngạo giống như một vị thần, lại thực sự nói ra những lời này.

"Tại sao? Chú không thể thích Nguyễn Vãn Vãn!” Giọng điệu của Lục Thịnh kiên quyết, nhưng hắn không biết mình đang nói chuyện với ai.

"Tại sao không thể?"

So với vẻ mặt khẩn trương của Lục Thịnh, Thương Thiếu Yên lại có vẻ lười biếng thản nhiên, nhấp rượu một cách tao nhã và bình tĩnh.

Lục Thịnh vô thức liếc nhìn Nguyễn Vãn Vãn ở đằng kia, người phụ nữ đang ngồi một mình trên ghế, khí chất đoan trang, nụ cười rất bắt mắt, thu hút sự chú ý của mọi người.

"Cô ấy yêu cháu." Trái tim Lục Thịnh từ từ hạ xuống, hắn nhìn chằm chằm Thương Thiếu Yên: "Cô ấy đã yêu cháu nhiều năm như vậy, không thể lay chuyển được."

“Vậy cậu nghĩ xem……..Một người đàn ông không tin tưởng cô ấy, không ở bên cạnh cô ấy, thậm chí coi cô ấy như món hàng, thì cô ấy sẽ ở lại sao?” Thương Thiếu Yên dùng đôi mắt hẹp dài đen láy giễu cợt nhìn hắn.

Trong lòng Lục Thịnh cảm thấy nhói đau, lập tức nói: "Cháu có lý do của mình, cô ấy sẽ hiểu cho cháu."

Đúng vậy, cho dù cả thế giới không hiểu hắn, Nguyễn Vãn Vãn nhất định sẽ hiểu hắn.

Thương Thiếu Yên lắc đầu chế nhạo, nhấp một ngụm rượu.

Đột nhiên, Nguyễn Vãn Vãn tựa hồ nhận được điện thoại, vội vàng rời đi.

Lục Thịnh nhìn thấy, cũng có dự đoán: "Cô ấy rời đi cũng tốt, ít nhất tin tức tiếp theo sẽ không khiến cô ấy khó chịu như vậy."

Nói xong, hắn tự tin nhìn Vương tiên sinh.

"Có kết quả rồi." Vương tiên sinh đặt điện thoại di động xuống nhìn mọi người: “Vừa rồi có tin tức nội bộ, lần này chính phủ chuyển đến…”

"Đông Quận!"

......

Nguyễn Vãn Vãn nhận được một cuộc gọi từ nhà nên vội vã trở về.

Trong bữa tiệc chắc chắn có gián điệp, tin tức Lục Thịnh mời cô tham gia dự án nhưng bị từ chối thực sự đã truyền đến nhà cũ của nhà họ Nguyễn.

Bây giờ cha mẹ và anh trai cô đều đã ở đó.

Vừa bước vào cửa đã nghe thấy một giọng nói giận dữ: "Các người không biết Đông Quận sẽ thành bãi rác sao? Ta biết rồi, bởi vì các người đều là rác rưởi!"

Nguyễn lão phu nhân đang mắng cả nhà Nguyễn Quốc Vĩ.

Nguyễn Trường Lạc ngồi ở một bên xem kịch.

Nguyễn Vãn Vãn rất tức giận.

"Chúng ta là rác rưởi, vậy bà nội có biết chỉ có rác mới có thể sinh ra rác không?" Nguyễn Vãn Vãn sải bước vào nhà, cười lạnh nhìn Nguyễn lão phu nhân.

Nguyễn lão phu nhân sửng sốt, Nguyễn Vãn Vãn, vốn là một người phục tùng ngoan ngoãn, lại chống đối với bà ta!

“Con gái bất hiếu, ngay cả trưởng bối cũng dám cãi lại!” Nguyễn lão phu nhân tức giận gầm lên, ném chén trà vào người Nguyễn Vãn Vãn.

Nguyễn Vãn Vãn vừa định tránh thì Nguyễn phu nhân đã ôm lấy cô.

Trà nóng lập tức đổ lên người Nguyễn phu nhân!

"Mẹ!" Đôi mắt của Nguyễn Vãn Vãn lập tức đỏ lên.

"Mẹ, Vãn Vãn còn nhỏ chưa hiểu chuyện, đừng trách con bé." Nguyễn phu nhân không quan tâm đến đau đớn nói với Nguyễn lão phu nhân.

Nhìn cảnh này, trong lòng Nguyễn Vãn Vãn càng đau lòng và tức giận hơn.

Cha cô rất hiếu thảo và quan tâm đến bà nội, sẽ gửi vô số quà tặng mỗi dịp lễ tết.

Nhưng Nguyễn lão phu nhân đều đưa toàn bộ số tiền đó cho gia đình chú hai, thậm chí còn nói những lời cay nghiệt với cha mẹ cô!

Trước kia, Nguyễn Vãn Vãn luôn cảm thấy mình không đủ tốt.

Nhưng bây giờ, cô biết đã thiên vị thì không thể nào thay đổi được!

Trong lòng Nguyễn lão phu nhân luôn thiên vị gia đình chú hai, không có chỗ cho bọn họ!

Vậy tại sao bọn họ vẫn phải hiếu thảo chứ, đưa mặt ra cho người khác đánh sao?

“Cô cũng biết mình đã dạy ra một đứa con gái ngu dốt!” Nguyễn lão phu nhân chế nhạo, khuôn mặt nhăn nheo đầy khinh thường: "Công ty mua một mảnh đất bỏ đi với giá hơn 10 triệu tệ, các người phải chịu trách nhiệm về tổn thất này!"

Nguyễn Quốc Vĩ sắc mặt tối sầm: "Mẹ, đây không phải là ngân sách do công ty đưa ra sao?"

"Đó không phải là lý do để cô ta mua mảnh đất nát này. Bác, trước đây bác cũng là Chủ tịch công ty, nên phải biết số tiền này đối với công ty quan trọng như thế nào." Nguyễn Trường Lạc nhai hạt dưa, đặc biệt kiêu ngạo: "Công ty sẽ không nhận trách nhiệm này!"

Gia đình chú hai trước đây vẫn cảnh giác với họ, nhưng kể từ khi chú hai trở thành Chủ tịch, Nguyễn Trường Lạc càng coi thường gia đình họ hơn.

Nguyễn Vãn Vãn cười mỉa mai: “Toàn bộ vốn lưu động của công ty đều là do cha tôi kiếm được. Sau khi ông nội qua đời, công ty đã phá sản rồi. Nếu không có cha tôi, bây giờ anh cũng không biết đang nhặt rác ở đâu nữa.”

Nguyễn lão phu nhân tức giận ôm ngực: "Con khốn này, con khốn này! Sao dám nói chuyện với người lớn như vậy? Cút ra khỏi đây, tao sẽ không cho mày một xu tiền nào hết!"

"Ôi bà nội, bà đừng giận." Nguyễn Trường Lạc dỗ dành lão phu nhân bằng giọng đắc ý: "Không phải bác vẫn còn cổ phần trong công ty sao? Chúng ta có thể đổi cổ phần lấy tiền. Chỉ cần bác đưa năm phần trăm cổ phần, cháu sẽ cho bác 10 triệu để làm dự án này.”

"Ý anh là, anh không muốn làm dự án này?" Ánh mắt Nguyễn Vãn Vãn nheo lại.

"Đương nhiên, cái gì của các người đều là của các người." Nguyễn Trường Lạc lập tức nói, giống như bỏ một củ khoai lang nóng bỏng tay.