Sau Khi Trùng Sinh, Được Chú Của Tra Nam Sủng Ái

Chương 45: Đấu thầu đất

Nguyễn Thanh thấy cô tự tin, tuy có chút nghi ngờ nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng cô.

"Vãn Vãn."

Đúng lúc này, một giọng nói tinh tế truyền đến.

Tô Tư Nhu và Lục Thịnh thực sự đã đến.

Nguyễn Vãn Vãn chỉ khẽ gật đầu rồi kéo Nguyễn Thanh ngồi xuống.

Tô Tư Nhu bất mãn phàn nàn với Lục Thịnh: "Anh Thịnh, Nguyễn Vãn Vãn làm sao vậy? Còn nữa, cô ta không giúp đỡ công ty của anh thì thôi, tại sao còn giúp nhà họ Nguyễn?”

Lục Thịnh đang ngơ ngác, cho rằng Nguyễn thị đã xuống dốc vì hắn, trong lòng có chút áy náy.

"Không sao, ngồi xuống trước đi."

Mọi người nhanh chóng đến.

Cuộc đấu giá sẽ sớm bắt đầu.

"Lô đầu tiên được bán đấu giá là lô đất số 8 của chúng tôi, nằm ở góc đông bắc và ven biển……."

Nguyễn Vãn Vãn yên lặng quan sát, khung cảnh cũng không mấy sôi động. Chẳng mấy chốc, đã đấu giá đến mảnh đất ở Tây Quận.

"Số 17, Tây Quận, mời xem bản đồ." Quản lý còn chưa kịp giải thích thì đã có người giơ một tấm biển lên.

"Tám mươi triệu!"

"Một trăm triệu!"

Nguyễn Trường Lạc nghe vậy nghiến răng nghiến lợi nói với người thẩm định: "Sao lại có nhiều người cướp như vậy, mọi người đều đã nhận được tin tức?"

"Có vẻ như vậy, nhưng mảnh đất này chắc chắn có lợi nhuận!"

Nghe vậy, Nguyễn Trường Lạc cũng giơ tay lên: "Một trăm mười triệu!"

"Một trăm năm mươi triệu!"

"Hai trăm triệu!"

Mọi người đều vội vã điên cuồng.

Nguyễn Thanh toát mồ hôi: “Xem ra lần này chúng ta thua rồi, dưới 20 triệu không mua được thứ gì.”

Nguyễn Vãn Vãn chỉ khẽ mỉm cười.

Chẳng mấy chốc, giá đã lên tới 300 triệu.

Dần dần, không ai giơ thẻ lên.

Ba trăm triệu đã có phần vượt quá giá trị.

Thẩm định viên cũng bắt đầu ngăn cản Nguyễn Trường Lạc: "Mảnh đất này quá đắt, tốt nhất là đợi mảnh tiếp theo. Dù sao vẫn còn cơ hội."

Nguyễn Vãn Vãn cũng thì thầm với Nguyễn Trường Lạc: "Anh Trường Lạc, quên đi, ba trăm triệu lận đó."

"Hừ, cô thì biết cái gì, mảnh đất này bảo đảm kiếm được tiền. Cô không có tiền nên ghen tị với tôi sao?" Nguyễn Trường Lạc đang do dự, nhưng sau khi nghe cô nói, hắn lập tức thêm 10 triệu.

Nguyễn Vãn Vãn chỉ không muốn để hắn mua được đất tốt!

Hắn sẽ không để cho Nguyễn Vãn Vãn được như ý.

Không ai nói thêm, nó thuộc về Nguyễn Trường Lạc.

Rất nhiều người chúc mừng Nguyễn Trường Lạc.

Nguyễn Trường Lạc khiêm tốn gật đầu, nhưng lại cực kỳ kiêu ngạo liếc nhìn Nguyễn Vãn Vãn và Nguyễn Thanh.

Lúc trở về, Nguyễn Thanh cũng không mua được cái gì, bà nội nhất định sẽ để hắn rời khỏi công ty!

Tập đoàn Nguyễn thị sẽ là của bọn họ!

Nguyễn Vãn Vãn khoanh tay trước ngực, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên.

Nguyễn Trường Lạc này thật sự vẫn kiêu ngạo như trước.

Một lát sau, mảnh đất cuối cùng ở Tây Quận cũng được đưa ra, Lục Thịnh cuối cùng cũng phải ra tay: "Ba trăm triệu!"

Tô Tư Nhu an ủi hắn, nói: " Mặc dù có chút đắt tiền, nhưng về sau nhất định sẽ kiếm được. Anh Thịnh, anh yên tâm. Trường hợp xấu nhất, nhà họ Tô sẽ cùng anh thực hiện dự án này."

Lục Thịnh cảm động nhìn Tô Tư Nhu, trong lòng càng thêm tự tin, ra giá càng hào phóng.

Cuối cùng, hắn đã giành được với mức giá ba trăm năm mươi triệu.

Phía sau chỉ còn lại một số mảnh đất ngoại thành.

"Lô 17, bắt đầu đấu giá, giá khởi điểm, 10 triệu!" Người bán đấu giá hét lên.

Không ai quan tâm lắm đến loại đất ngoại thành này.

"Mảnh đất này có thể mua được." Nguyễn Vãn Vãn nói với Nguyễn Thanh.

"Em chắc chứ? Đây là Đông Quận, nơi hẻo lánh nhất."

"Tin em đi."

Ánh mắt kiên quyết của Nguyễn Vãn Vãn khiến Nguyễn Thanh giơ tay lên: "Mười lăm triệu."

Cô được sống lại một lần và nhớ rõ rằng kiếp trước ai cũng cho rằng chính phủ sẽ chuyển đến Tây Quận, nên đất Tây Quận bán với giá cao ngất trời. Nhưng trên thực tế, khu vực cuối cùng chính phủ phát triển lại là ở Đông Quận. Những người không có ý định mua đất ở Đông Quận đều bị sốc!

Vùng đất này được ưu tiên hàng đầu để phát triển.

Rất ít người hét giá, nên Nguyễn Thanh đã thành công giành được mảnh đất với giá rẻ.

Sau khi kết thúc, Lục Thịnh và Nguyễn Trường Lạc có rất nhiều người nịnh nọt, tuy đất đai vượt quá giá trị ước tính, nhưng ai biết tương lai sẽ không phát triển tốt hơn?

"Anh Nguyễn thực sự trẻ tuổi đầy triển vọng, dưới sự lãnh đạo của anh, Tập đoàn Nguyễn thị chắc chắn sẽ phất lên!"

Nguyễn Trường Lạc được khen ngợi mà bật cười, nhìn Nguyễn Thanh: “Cậu thật sự đâm đầu vào tường, không quay đầu lại được! Cậu đã bỏ ra hơn 10 triệu để mua một mảnh đất hoang! Tôi quay về sẽ nói lại với bà nội và những người khác!"

Lục Thịnh cũng nhìn Nguyễn Vãn Vãn, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu: "Nếu cần giúp đỡ, có thể đến tìm anh."

Nguyễn Vãn Vãn: "Không cần.”

"Em thật cứng đầu." Hắn thấp giọng nói, có chút bất lực: “Em tốt nhất sớm trở về đi, nếu không, Lục thị có quá nhiều người, khó có thể quay lại."

Hắn cảm thấy rằng Tập đoàn Lục thị sẽ bay lên cao và chào đón vô số nhà thiết kế nổi tiếng.

Nguyễn Vãn Vãn chỉ mỉm cười và rời đi với Nguyễn Thanh.

Lục Thịnh bị phớt lờ, nhìn theo bóng lưng cô rời đi không chút do dự, trong lòng hắn có chút mất mát không thể giải thích được...

"Vãn Vãn, anh muốn nói chuyện riêng với em."

Hắn đột nhiên nắm lấy tay cô.

Ngay lúc Nguyễn Vãn Vãn cau mày, Nguyễn Thanh nhanh chóng nắm lấy tay Lục Thịnh, ánh mắt như sói: “Buông ra.”

Hai bên đối đầu nhau, bầu không khí rất kỳ quái, Nguyễn Vãn Vãn không muốn gây ầm ĩ ở nơi công cộng, vội vàng nói: “Anh, anh đi bên kia đợi em đi. Em nói vài câu với hắn. Lục Thịnh tới đây đi."

Họ bước sang một bên.

"Vãn Vãn, cổ phần cũng đã đưa cho em rồi. Chuyện xảy ra lần trước là hiểu lầm. Đã đến lúc em nên tha thứ rồi phải không?" Lục Thịnh cụp mắt nhìn cô, giọng điệu ôn nhu nhất có thể.

Vẻ mặt Nguyễn Vãn Vãn thờ ơ, ánh mắt giễu cợt: "Hiểu lầm? Nếu một chiếc đinh đâm vào tim, khi rút ra thì sẽ không còn dấu vết sao?"

Lục Thịnh hơi sững người, cảm thấy mất mát khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng và xa cách của cô.

"Không phải anh bồi thường cho em rồi sao? Nếu em không tha thứ, thì tại sao anh phải bồi thường cho em?” Giọng điệu của Lục Thịnh có chút bất mãn.

Giận dỗi cũng không sao, nhưng trở về nhà bố mẹ đẻ thì quá đáng. Điều Lục Thịnh khinh thường nhất chính là kiểu phụ nữ chạy về nhà bố mẹ đẻ khi có chuyện xảy ra và chờ chồng đến đón.

Nguyễn Vãn Vãn cười nửa miệng: “Anh quên hôm qua là ngày gì sao?”

"Hôm qua...... Tết Trung thu?” Lục Thịnh lấy điện thoại di động ra xem qua, lúc này anh mới chợt nhận ra, lời phàn nàn đã tan biến, khóe miệng nở nụ cười: "Vậy hôm nay em có thể trở về không?"

Nguyễn Vãn Vãn cũng mỉm cười.

"Không thể."

Nguyễn Vãn Vãn đi được vài phút, Tô Tư Nhu vẫy tay trước mặt Lục Thịnh. Hắn đột nhiên tỉnh táo lại và nhìn thấy vẻ mặt bất an của Tô Tư Nhu: "Anh Thịnh, có phải Vãn Vãn thấy em đi cùng anh nên hiểu lầm không? Nhưng cô ấy cũng phải biết chúng ta đến đây để làm việc!"

Trái tim Lục Thịnh đau đớn.

Hắn không biết từ khi nào Nguyễn Vãn Vãn trở nên khó dỗ dành như vậy.

Giọng điệu cũng có chút bực bội: "Không phải vì chuyện này.”

Tô Tư Nhu mím môi, Lục Thịnh lại dùng giọng điệu này nói với cô ta: "Tại sao vậy? Sao cô ấy lại không hiểu được sự cố gắng của anh một chút nào? Vào thời điểm quan trọng của công ty, cô ấy vẫn còn giận dỗi!"

Lục Thịnh im lặng, không khỏi nhớ lúc mới vào công ty, hắn chịu áp lực rất lớn, tính tình không tốt. Nguyễn Vãn Vãn mỗi ngày đều chuẩn bị bữa sáng cho hắn, chuẩn bị sẵn nước nóng cho hắn, mỗi ngày mát xa cho hắn để thư giãn. Cô luôn rất tỉ mỉ với hắn.

Nhưng bây giờ...

Chỉ có như thế, không phải cô chỉ muốn hắn dỗ dành cô sao?

Chỉ là lần này khi cô trở về, cô ấy nhất định sẽ quay lại với sự ân cần như trước đây. Đến lúc đó, sẽ không phải là hắn nói gì thì sẽ làm như thế sao?