Thương Thiếu Yến đã chuẩn bị nó? Làm sao anh ấy biết được kích cỡ của mình?
Nhưng cô không thể quan tâm nhiều như vậy, Nguyễn Vãn Vãn vội vàng mặc quần áo vào. Sau đó nhớ ra Thương Thiếu Yên không thẳng, cần gì phải lo lắng. Cho nên khi bước ra khỏi cửa, cô lại nở nụ cười.
"Chú nhỏ.”
Nụ cười của Nguyễn Vãn Vãn đột ngột dừng lại khi cô nhìn thấy bộ đồ của người đàn ông đang mặc.
Quần áo cũng có màu xanh lam, thêu cổ điển tinh tế, giống như trang phục của một cặp đôi.
Nhưng Thương Thiếu Yên lại có vẻ bình tĩnh: "Ăn đi."
"Ồ, được." Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, không cần quá tự phụ.
Ăn sáng xong, cô trở lại công ty và bắt đầu cuộc họp gấp.
Có người tung ra tin dữ: “Một công ty bất động sản trực thuộc tập đoàn SW sẽ tham gia đấu thầu dự án này. Tuy công ty này không nổi tiếng lắm nhưng với sự đứng sau của tập đoàn SW, tôi nghĩ đó là một mối đe dọa lớn.”
Mọi người đều nhìn Lục Thịnh.
Ai mà không biết chủ tịch của tập đoàn SW là chú của Lục Thịnh.
Lục Thịnh ngồi ở chủ vị, trầm ngâm một lát, mới nói: "Không cần lo lắng, chúng ta cứ tiếp tục kế hoạch của mình."
Mọi người nghe xong đều cảm thấy nhẹ nhõm.
Nguyễn Vãn Vãn cũng thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng hơi nhếch lên, cô thoải mái dựa vào lưng ghế. Cô đã bị hai người này tính toán lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể kéo lại một ván......
Sau một giờ họp.
"Cuộc họp giải tán, Phó giám đốc Nguyễn ở lại." Lục Thịnh tuyên bố.
Những người còn lại lần lượt rời đi, Nguyễn Vãn Vãn thờ ơ nhìn Lục Thịnh.
"Anh đã xem kế hoạch của em. Nó rất tốt. Việc giành được dự án chắc chắn không thành vấn đề."
"Ừm."
"......"
Không khí im lặng.
Lục Thịnh nhìn những quầng thâm dưới mắt cô. Tự mê hoặc bản thân, tối hôm qua cô đi uống rượu, có lẽ là vì buồn nên mới chọn cách tự làm tê liệt mình bằng rượu. Xét cho cùng, Nguyễn Vãn Vãn vẫn luôn là người kiêng rượu.
Lục Thịnh cuối cùng cũng quyết định lùi lại một bước.
Các sự kiện của Diệp tiên sinh đã kết thúc.
Hắn không muốn tâm trạng của cô ảnh hưởng đến tiến độ dự án.
"Chúng ta cùng nhau ăn trưa đi, ăn nhà hàng yêu thích của em được chứ?"
"Sao cũng được."
Không khí lại rơi vào im lặng.
Trước đây, Nguyễn Vãn Vãn luôn tìm chủ đề để nói chuyện, cô ấy sẽ hót líu lo như một con chim nhỏ, không bao giờ nhàm chán. Khi Lục Thịnh bận rộn, hắn cũng sẽ chỉ nói vài câu cho có lệ.
Nhìn Nguyễn Vãn Vãn lạnh lùng, Lục Thịnh đột nhiên cảm thấy chán nản, bảo cô trở về.
Buổi sáng bận rộn trôi qua, đến giữa trưa, Nguyễn Vãn Vãn xử lý xong mọi chuyện rồi mới đi đến nhà hàng, nhưng nhìn thấy hai người đang ngồi ở đó.
Tô Tư Nhu mỉm cười với cô, ngọt ngào nói: "Vãn Vãn, cuối cùng cô cũng đến rồi. Chúng tôi gọi đồ ăn rồi, cô ngồi xuống ăn cùng đi."
Nguyễn Vãn Vãn nhìn một cái.
Trên bàn này không có món nào mà cô thích ăn, Tô Tư Nhu đơn giản là gọi theo sở thích của cô ta. Nhưng cô không phải là người sẽ để mình khó chịu, nên trực tiếp gọi ba món ăn mới cho mình.
"Vãn Vãn, chúng ta có thể không ăn hết nhiều món như vậy? Lần sao hãy gọi thêm nhé?"
"Nhưng tôi không thích mấy món này, nhưng nếu Tô tiểu thư phiền, tôi sẽ không gọi nữa." Nguyễn Vãn vãn ngoan ngoãn đặt thực đơn xuống.
Lục Thịnh lập tức nói: "Không sao, chỉ là vài món thôi, em cứ gọi đi."
Nguyễn Vãn Vãn mỉm cười.
Sau khi đồ ăn được bưng ra, Tô Tư Nhu thân mật gắp đồ ăn cho Lục Thịnh.
Bỗng nhiên trong bát có thêm một con tôm hùm tỏi, cô ta ngơ ngác ngước lên, nhìn thấy Nguyễn Vãn Vãn đang cong môi mỉm cười: "Tô tiểu thư, tôm hùm này là món nổi tiếng nhất của nhà hàng, trong khoảng thời gian này chúng ta có rất nhiều hiểu lầm. Tôi đặc biệt gọi cho cô, hy vọng sau khi ăn xong, chúng ta có thể hòa thuận với nhau!"
Tô Tư Nhu ghét nhất là tôm hùm tỏi.
Nhưng Nguyễn Vãn Vãn lại nói như vậy, nếu cô ta không ăn thì chính là không tôn trọng cô.
Cô ta chỉ có thể mỉm cười và ăn. Mùi tỏi xộc vào mũi khiến cô ta cảm thấy buồn nôn.
Nguyễn Vãn Vãn lấy bộ dạng cô ta thường dùng ra, vẻ mặt lập tức mất mát và buồn bã: "Tô tiểu thư, cô có vấn đề gì với tôi à? Nếu cô thực sự không muốn ăn thì hãy quên đi."
Đi theo con đường trà xanh, để trà xanh không có lối thoát!
Ngay cả Lục Thịnh cũng nhìn Tô Tư Nhu, Tô Tư Nhu chỉ có thể nuốt lời nói chuẩn bị ra miệng: "Không có, gần đây là thời điểm đặc biệt, tôi không thể ăn hải sản."
"Tôi hiểu rồi." Nguyễn Vãn Vãn vẻ mặt vừa ngọt ngào vừa đau khổ nói: "Là tôi ngu dốt, xin lỗi Tô tiểu thư."
Tô Tư Nhu: ......
Tại sao người phụ nữ này lại trà xanh như vậy?
Một tia tiền lóe lên trong mắt: " Không sao đâu, Vãn Vãn. Hôm qua tôi thấy cách bố trí của cô ở nhà anh Thịnh, trông rất đẹp, tôi rất thích, giường của cô cũng rất mềm mại thoải mái."
Tô Tư Nhu thật sự đến ngủ ở nhà Lục Thịnh?
Còn ngủ trên giường của cô?
Nguyễn Vãn Vãn chỉ cảm thấy ghê tởm như nuốt phải ruồi.
Tô Tư Nhu dường như nhận ra điều gì đó không ổn, vội vàng giải thích: "Vãn Vãn, đừng hiểu lầm. Tôi đi tìm anh Thịnh vì công việc, chúng ta nói chuyện hơi muộn."
Trai đơn gái chiếc ở cùng nhau trong một căn phòng.
Ở lại muộn.
Khoe khoang trần trụi.
"Thật tốt, hy vọng dự án có thể thành công. Bất quá, Tô tiểu thư dù sao cũng là phụ nữ chưa lập gia đình, nếu ở chung phòng với một người đàn ông không sợ bị mất danh tiếng sao?" Nguyễn Vãn Vãn không hề bối rối, nhưng giọng điệu nhẹ nhàng và chân thành.
Tô Tư Nhu có cảm giác như đang đấm vào bông, lại mỉm cười: "Không sao đâu. Mọi người đều biết anh Thịnhg và tôi là thanh mai trúc mã. Lúc nhỏ chúng tôi còn thường ngủ cùng nhau."
"Lục Thịnh có thể không quan tâm. Nhưng Tô tiểu thư, nếu cô như vậy, tôi sợ sẽ không có ai dám muốn cô?" Nguyễn Vãn Vãn nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội.
"Anh Thịnh nói, nếu tôi thật sự không có ai muốn, anh ấy sẽ nuôi tôi cả đời!" Tô Tư Nhu tự hào.
"Lục Thịnh vẫn luôn muốn có một đứa con gái. Thật tốt, tôi có thể làm mẹ mà không cần phải chịu đau." Nguyễn Vãn Vãn bình tĩnh nói.
Những lời này làm Tô Tư Nhu nghẹn họng, thật lâu vẫn không nói nên lời.
Lục Thịnh thấp giọng giải vây: "Tư Nhu, đừng nói chuyện này nữa, em tốt như vậy, sao lại không có người muốn?"
Tô Tư Nhu đáp lại một cách ngọt ngào, nhưng móng tay của cô ta lại đâm vào lòng bàn tay.
Bình thường Lục Thịnh sẽ nhìn ra được sự ủy khuất của cô ta. Nhưng vừa rồi, lực chú ý của hắn rõ ràng đang đặt trên người Nguyễn Vãn Vãn.
Con khốn đó lại đi quyến rũ đàn ông!
Ánh mắt Tô Tư Nhu lóe lên vẻ hung ác.
Chủ đề rất nhanh liền chuyển sang dự án. Lục Thịnh không ngừng gắp đồ ăn cho Nguyễn Vãn Vãn. Tô Tư Nhu muốn xen vào, nhưng lại không có chỗ nào để xen vào...
Ánh mắt cô ta lạnh lùng. Không! Cô ta sẽ không bao giờ để hai người quay lại với nhau.
Là người lớn lên cùng Lục Thịnh, cô ta biết rất rõ điều mà Lục Thịnh coi trọng nhất thực sự là lợi ích. Sở dĩ hắn và Nguyễn Vãn Vãn ở bên nhau lâu như vậy là vì giá trị mà Nguyễn Vãn Vãn đóng góp cho công ty là không hề nhỏ.
Và người phụ nữ chết tiệt này đã khiến bản thân cô ta khốn khổ mấy ngày qua.
Không thể giữ cô lại được.
Trên mặt Tô Tư Nhu luôn nở nụ cười nhẹ, buổi chiều trở về cô ta làm việc chăm chỉ, lần đầu tiên tan làm muộn hơn Nguyễn Vãn Vãn.
Nguyễn Vãn Vãn trở về căn hộ, ngồi trên ghế sofa, nhìn hình ảnh trong video, khóe miệng hơi nhếch lên, nhanh chóng gọi Thương Thiếu Yên: "Chú nhỏ, chú đã chuẩn bị xong chưa?”
Đối phương trầm mặc mấy giây: "Tôi có thể không cần nghe cách xưng hô này nữa được không?"
"Được rồi, xin lỗi, thói quen khó bỏ." Nguyễn Vãn Vãn vội vàng xin lỗi. Cô ghĩ thầm Thượng Thiếu Yên bình thường thật sự rất ghét Lục Thịnh...