Sau Khi Trùng Sinh, Được Chú Của Tra Nam Sủng Ái

Chương 34: Chiến tranh lạnh

Nguyễn Vãn Vãn không cần suy nghĩ cũng biết Lục Thịnh gọi mình lên để làm gì.

Nói thẳng: “Cứ nói tôi bận, không rảnh.”

Không ngờ ngoài cửa lại vang lên một giọng nói quen thuộc: “Xem ra Phó giám đốc Nguyễn thường ngày còn bận rộn hơn cả Chủ tịch.”

Lục Thịnh sải bước đi vào, sắc mặt hơi âm trầm.

Thấy vậy, Nguyễn Vãn Vãn buông công việc xuống, hỏi: “Anh tìm tôi có vấn đề gì à?”

"Nguyễn Vãn Vãn, Tư Nhu có lòng tốt cho em cơ hội, đây là cách em trân trọng sao?" Lục Thịnh đứng ở bàn, ánh mắt thất vọng nhìn cô: "Không chỉ như vậy, tại sao em còn từ chối Diệp tiên sinh đầu tư? Em có biết mình đã gây ra bao nhiêu thiệt hại cho công ty không?”

"Công ty trước đây như thế nào thì bây giờ cũng như thế? Có bị ảnh hưởng gì sao?"

"Đừng ngụy biện, năm mươi triệu, đó là năm mươi triệu! Bây giờ em gọi điện ngay cho Diệp tiên sinh, bảo ông ấy đầu tư!” Lục Thịnh kiên quyết.

Nguyễn Vãn Vãn khó chịu.

Làm sao trước kia cô không nhìn ra người đàn ông này tham lam như vậy.

Song phương lâm vào bế tắc, lúc này Lục Thịnh nhìn thấy lợi ích của mình đang bay mất. Nguyễn Vãn Vãn cũng không nhịn được, đang suy nghĩ, mình có nên tiếp tục chịu đựng tên cặn bã này nữa không?

Tốt hơn là xé rách mặt đi!

Cô vừa định làm ra vẻ mặt lạnh lùng, thì người đàn ông đó đột nhiên bước đến trước mặt cô, vòng tay qua vai cô, giọng điệu đột nhiên trở nên dịu dàng: "Vãn Vãn tốt, anh biết vẻ ngoài của Tô Tư Nhu khiến em không thoải mái, nhưng công việc là công việc, không thể lẫn lộn được phải không?"

Nguyễn Vãn Vãn cụp mắt xuống.

Lục Thịnh nghĩ cô sẽ cúi đầu.

Dù sao lần nào cũng như vậy, Nguyễn Vãn Vãn không thể cưỡng lại những viên đạn bọc đường của hắn.

Hai ba câu là có thể dỗ dành. Cô ấy là một người phụ nữ rất dễ đối phó.

"Bất quá, Diệp tiên sinh đã lựa chọn hợp tác với Tập đoàn Nguyễn thị, tôi không thể để Diệp tiên sinh đến hợp tác với công ty chúng ta nữa, như vậy ông ấy nhất định sẽ biết là anh làm ra chuyện đó." Cô trông có vẻ vô tội.

Lục Thịnh nhịn không được, suýt chút nữa tức giận đến hộc máu, hồi lâu không nói nên lời.

Người đàn ông cuối cùng nhìn cô lạnh lùng rời đi.

Kể từ ngày đó, mọi người trong công ty đều biết về cuộc chiến tranh lạnh giữa hai người.

"Chị Vãn và Lục tổng hình như cãi nhau rồi."

Trong phòng trà nước, có rất nhiều người đang nói chuyện: "Các người nghĩ lần này bọn họ sẽ cãi nhau trong bao lâu?"

"Tôi cá là không quá hai ngày nữa, Nguyễn Vãn Vãn nhất định sẽ tìm Lục tổng để hòa giải." Lý Tú uống cà phê, có chút mỉa mai nói.

Trong khoảng thời gian này, cô ta cũng phát hiện ra, Nguyễn Vãn Vãn thật sự rất giỏi, nhưng tất cả công sức đều dành cho tình yêu! Tô Tư Nhu thì khác, cô ta có thể kiểm soát lòng của nhân viên và Lục tổng.

"Phải không? Chị Nguyễn la liếʍ như thế này sao?"

"Còn không phải sao? Tôi chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào như thế. Hai ngày đối tới tôi là quá nhiều, nhiều nhất là một ngày thôi…..”

"Vậy thì tôi cá là….." Một giọng nói lạnh lùng, du dương vang lên: "Không bao giờ."

Nhìn người phụ nữ xinh đẹp và bắt mắt trong bộ váy đỏ bước vào, phòng trà trong chốc lát im lặng.

Nguyễn Vãn Vãn nhãn nhặn lấy nước, mọi người xấu hổ nhìn nhau.

Tuy nhiên, cô không tức giận chút nào.

Hóa ra sự la liếʍ trước đây của cô đã ăn sâu vào lòng mọi người, sau này cô sẽ không bao giờ tái phạm nữa.

Tin tức như chắp cánh nhanh chóng truyền đến tai Lục Thịnh.

"Anh Thịnh, Vãn Vãn bây giờ đã thay đổi rất nhiều. Cô ấy đã học được một số thủ đoạn câu dẫn đàn ông?” Tô Tư Nhu thổi vào tai hắn, nhưng trong lòng Lục Thịnh chỉ có tức giận, tại sao Nguyễn Vãn Vãn lại thay đổi nhiều như thế? Xem ra khoảng thời gian này hắn đối quá tốt với cô, gần như muốn leo lên đầu hắn ngồi.

"Hừ, dù sao anh cũng sẽ không chủ động đi tìm cô ấy." Lục Thịnh nhìn tài liệu với vẻ mặt lạnh lùng.

"Đúng vậy, là đàn ông anh không được cúi đầu, nếu anh cúi đầu quá nhiều, phụ nữ sẽ lật trời. Anh Thịnh, gần đây anh quá mệt mỏi. Lão Hàn và những người khác mời chúng ta tối nay tụ tập, chúng ta đi cùng nhau nhé?”

Lục Thịnh nghĩ địa điểm bọn họ thích đến nhất chính là quán bar, vô thức muốn từ chối. Nhưng nghĩ đến thái độ gần đây của Nguyễn Vãn Vãn, hắn lại đổi lời: "Được."

Màn đêm buông xuống.

Ánh sáng mờ ảo bao trùm thành phố, nhưng trong con hẻm, một quán bar được thắp sáng rực rỡ, bên trong là một nơi độc đáo, tiếng nhạc ầm ĩ và ánh đèn neon sặc sỡ đan xen, khiến người ta say sưa.

Hàn Tử Thành và bọn họ là bạn chơi từ nhỏ, nhìn thấy Lục Thịnh tới, hắn rất vui vẻ nói: "Lão Lục, cậu cuối cùng cũng ra ngoài rồi. Sao cái cô tình nhân Nguyễn Vãn Vãn kia lại quản cậu chặt chẽ như vậy?"

Lục Thịnh cau mày nói: "Đừng nói như vậy."

"Được rồi, được rồi, được rồi. Tới, hôm nay mọi người đều không say không về. Chúng ta nên bắt đầu từ đâu đây? Sự thật hay thử thách?" Hàn Tử Thành hưng phấn.

Đừng nhìn vào sự đơn giản của trò chơi, nhưng độ khó của nó rất lớn.

Một lúc sau, mọi người đã uống rất nhiều, cái chai tình cờ chĩa vào Tô Tư Nhu.

Hàn Tử Thành lập tức nói: "Thật hay thử thách?"

"Chúng ta hãy thực hiện một thử thách lớn." Tô Tư Nhu mỉm cười dịu dàng.

"Được rồi, vậy thì hôn một người đàn ông ở đây đi." Hàn Tử Thành lập tức nói.

Tô Tư Nhu đột nhiên lộ ra vẻ ngượng ngùng, có chút bất đắc dĩ, nhìn những người đàn ông xung quanh, ánh mắt rơi vào trên người Lục Thịnh. Chậm rãi nghiêng người về phía Lục Thịnh, nhưng đột nhiên dừng lại: "Anh Thịnh, không sao chứ?"

Lục Thịnh khẽ cau mày, nhưng nghĩ đến nhiều người như vậy đang nhìn.

Cuối cùng, không mở miệng từ chối.

Một nụ hôn nhẹ đáp xuống má hắn.

"Hahaha, vẫn là mỹ nam và mỹ nữ của chúng ta hợp với nhau. Không phải cái cô quê mùa Nguyễn Vãn Vãn vẫn còn làm thêm giờ trong công ty chứ?" Hàn Tử Thành mỉm cười nói, từ tận đáy lòng khinh thường Nguyễn Vãn Vãn.

Nhà họ Nguyễn là loại gì mà cũng muốn xứng đôi với thiếu gia nhỏ tuổi nhất của nhà họ Lục.

Tô Tư Nhu là tốt nhất.

Do đó, Nguyễn Vãn Vãn chẳng khác nào một tình nhân trong mắt nhóm người này.

Hàn Tử Thành đang chế giễu quay đầu lại, nhìn thấy Nguyễn Vãn Vãn cách đó không xa. Nhưng khuôn mặt trong góc mờ ảo không thể che giấu được vẻ xinh đẹp. Ánh đèn nhiều màu sắc khiến cô càng mê hồn, đẹp đến mức không thể diễn tả. Có thể thấy rất nhiều người đàn ông xung quanh đều đang nhìn về hướng đó.

Hắn sững sờ một lát, tất cả mọi người cũng theo ánh mắt nhìn thấy Nguyễn Vãn Vãn.

Cái gì?

Cô gái quê mùa này không làm thêm giờ trong công ty mà lại đến quán bar?

Tô Tư Nhu quan tâm nói: "Anh Thịnh, Vãn Vãn dường như thường xuyên đến đây uống rượu. Cô ấy là một cô gái, sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ? Quán bar rất lộn xộn. Hay em gọi cô ấy đến ngồi cùng chúng ta nhé?"

Lục Thịnh còn đang ngẫm nghĩ.

Tô Tư Nhu đã tự mình đứng lên chuẩn bị gọi.

Lúc này, có mấy người đàn ông cao lớn đẹp trai đi tới, vây quanh Nguyễn Vãn Vãn.

Một giọng nói lảnh lót vang lên từ đối diện Nguyễn Vãn Vãn: “Đây đều là những cái tên hàng đầu trong quán bar của chúng tớ, cậu thích cái nào?"

"Mẹ kiếp."

Nguyễn Vãn Vãn nhìn bốn phía, không nhịn được nói: "Thật có lòng!"

Hôm nay cô được Hàn Tiêu Tiêu mời ra ngoài, bọn họ nói chuyện với cô về Lục Thịnh và dự định tương lai của cô. Hàn Tiêu Tiêu tức giận gọi những anh chàng phục vụ trong quán bar tới.

"Này, chọn nhanh đi!"

Chó sói nhỏ, chó sữa nhỏ, nên chọn ai đây!

Nguyễn Vãn Vãn nghiêm túc nhìn một chút, sau đó cười nói: "Chỉ có trẻ con mới muốn lựa chọn, tớ muốn tất cả!"