Sau Khi Trùng Sinh, Được Chú Của Tra Nam Sủng Ái

Chương 30: Không muốn để cô uất ức

"Ba người chúng ta, đều thích cùng một giới tính." Nguyễn Vãn Vãn nhẹ giọng nói, Âu tiểu thư sắc mặt đột nhiên thay đổi, sắc mặt tái nhợt, mở miệng lại không nói gì.

Âu tiểu thư: "Thôi vậy, đã là gay thì cho dù anh ta có đẹp trai đến đâu thì cũng vậy thôi......"

Nói xong, cô ta buồn bã rời đi.

Nguyễn Vãn Vãn xấu hổ.

Thật là một tuyên bố đúng!

Tuy nhiên, vấn đề đã được giải quyết, cô không muốn vì bản thân mà làm trì hoãn sự hợp tác giữa hai người họ. Nguyễn Vãn Vãn vui vẻ quay lại, nhưng đi qua góc quanh, cô nhìn thấy một người đàn ông đang hút thuốc, trong làn khói, khí chất của người đàn ông càng trở nên nổi bật và bí ẩn.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Nguyễn Vãn Vãn giả vờ thản nhiên: "Anh đang hút thuốc à, vậy tôi sẽ chờ anh cùng nhau đi vào."

Người đàn ông nhẹ nhàng thở ra một làn khói: "Chờ tôi, một tên gay?"

Anh thật sự nghe được!

Cảm giác tội lỗi đột nhiên dâng lên.

Sắc mặt Nguyễn Vãn Vãn không thay đổi, cô nghiêm túc: "Tôi không có nói, là Âu tiểu thư nói."

Đôi mắt phượng hẹp dài tà ác của người đàn ông nheo lại, nhìn cô với nụ cười nửa miệng: "Ồ? Không phải chúng ta thích cùng một loại người sao?”

Vẻ mặt Nguyễn Vãn Vãn nứt ra.

Tại sao anh ta lại nghe thấy được?

"Tôi làm vậy là vì sự hợp tác của anh, anh đừng để ý tới lời vừa nói. Thích nói gì thì nói, anh cũng không mất miếng thịt nào, cứ coi như đang thả rắm đi." Nguyễn Vãn Vãn nhún vai.

Khuôn mặt tuấn tú của Thương Thiếu Yên nhất thời lạnh lùng, từng chữ từng chữ nói: "Tôi đưa em tới đây ăn cơm, không phải để ăn hờn dỗi."

Giọng nói lạnh lùng làm trong lòng Nguyễn Vãn Vãn nóng lên, cô ngơ ngác nhìn anh.

"Tiền bạc là vô tận, nếu phải hy sinh chính mình để đổi lấy nó, bản thân tôi sẽ chỉ coi thường tôi." Thương Thiếu Yên lại rít một hơi thuốc.

Hơn nữa, với thân phận của anh, không cần phải cảm thấy có lỗi với cô ta.

Chóp mũi của Nguyễn Vãn Vãn đột nhiên trở nên đau nhức.

Hóa ra ở gần Lục Thịnh lâu ngày đã khiến cô gần như mất đi nguyên tắc.

"...... Tôi biết.” Sau khi Nguyễn Vãn Vãn nói xong, cô ho khan dữ dội trong làn khói.

Thương Thiếu Yên dập tắt điếu thuốc.

"Chú......" Bị trừng mắt, Nguyễn Vãn Vãn lập tức đổi lời: "Thương tiên sinh đừng hút thuốc nữa."

"Em có thể gọi tôi bằng tên."

"Không, tôi là một công dân tốt, biết kính già yêu trẻ."

Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đột nhiên phóng to trước mắt cô, đường nét khuôn mặt xinh đẹp mê người, con ngươi đen láy càng thêm hấp dẫn.

"Tôi già lắm à?"

"...... Không, không già chút nào.” Nguyễn Vãn Vãn vô thức trả lời.

"Gọi tên tôi." Anh nhắc lại.

Nguyễn Vãn Vãn mím môi, trầm mặc hai giây, đối phương không kiên trì nữa, quay lại phòng bao.

Bầu không khí đã được cải thiện rất nhiều, Âu tiểu thư đang trò chuyện với cha mình. Nhìn thấy họ đi vào, cô ta liếc nhìn Thương Thiếu Yên bằng ánh mắt phức tạp, chủ động chào hỏi: “Thương tiên sinh đã về rồi, tôi vừa bàn bạc chuyện này với cha tôi. Chúng tôi mới đến đây. Chúng tôi vẫn cần sự quan tâm của Thương tiên sinh, nên lần này chúng tôi đồng ý chia ba bảy.”

Thương Thiếu Yên gật đầu.

Tiếp theo là thời gian ăn uống thoải mái. Không ai phàn nàn nữa, Nguyễn Vãn Vãn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều khi ăn.

Sau khi ăn xong, Thương Thiếu Yên đưa cô về nhà.

"Hôm nay cảm ơn em."

Trong màn đêm tĩnh lặng, người đàn ông nhẹ nhàng nói chuyện. Nguyễn Vãn Vãn gật đầu, chuẩn bị xuống xe, một bó hoa màu xanh lam xuất hiện trước mặt cô.

Những bông hoa xinh đẹp đang nở rộ, vẫn còn đọng lại một chút sương.

Nguyễn Vãn Vãn không nhịn được cười: "Trông rất đẹp, nhưng anh mua phải hàng giả sao? Ban đêm rồi, sương từ đâu mà có."

Giọng nói trầm thấp và du dương của Thương Thiếu Yên: "Tôi vừa thổi đến."

Cô bật cười và nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc.

"Không cần lo, tôi không phải đặc biệt mua cho em đâu, vốn là để tặng cho khách hàng, nhưng đã quá muộn."

"Tôi biết, anh thật chu đáo, nếu sớm đem cái này ra, hẳn là không có nữ khách hàng nào là anh không xử lý được." Nguyễn Vãn Vãn nói đùa.

Trong màn đêm tĩnh mịch, trong xe mờ mờ, khuôn mặt tuấn tú của anh cũng mờ ảo.

Giọng nói như được truyền đến từ rất xa, lạnh lùng và thờ ơ: “Còn em thì sao?”

Nguyễn Vãn Vãn hơi sửng sốt.

Đột nhiên điện thoại của người đàn ông reo lên.

Cô cảm thấy không thể làm phiền, nên ôm bó hoa trên tay xuống xe.

Trên đường đi, dáng vẻ lười biếng và gợi cảm của người đàn ông đó cứ quanh quẩn trong đầu cô.

Đúng là yêu nghiệt.

Một hành động đơn giản cũng làm cho người ta nhớ mãi không quên.

Nguyễn Vãn Vãn bước ra khỏi thang máy, lấy chìa khóa định mở cửa vào nhà thì lại nhìn thấy một người đàn ông.

"Cái này từ đâu tới?"

Lục Thịnh vừa định lên tiếng thì liền nhìn thấy bó hoa trong ngực Nguyễn Vãn Vãn, giọng điệu đột nhiên thay đổi.

"...... Tại sao anh lại ở đây?” Nguyễn Vãn Vãn cau mày, lập tức có cảm thấy tâm trạng tốt của mình đã bị phá vỡ, không trả lời mà hỏi một câu.

“Khoảng thời gian này chúng ta đã lâu không ăn tối cùng nhau.” Lục Thịnh giải thích xong, hắn nhìn chằm chằm vào bó hoa của cô, cau mày: “Cái này từ đâu tới?”

"Một món quà từ một người bạn."

"Là bạn nào của em?" Lục Thịnh đuổi theo: "Tối nay em đi ăn tối với người khác à?"

Trước đây, nếu Lục Thịnh quan tâm đến cô nhiều như vậy, Nguyễn Vãn Vãn chắc chắn sẽ vui mừng phát điên.

Lúc này, chỉ một cảm giác chán ghét mãnh liệt xuất hiện trong lòng cô.

"Lục Thịnh, tôi không thể có cuộc sống của riêng mình sao? Anh và Tô Tư Nhu đến chỗ cô ta ăn tối, tôi có nói gì không?" Sự cáu kỉnh không thể kiểm soát trong giọng điệu của cô khiến Lục Thịnh sững sờ.

Từ khi nào Nguyễn Vãn Vãn lại nói chuyện với hắn như vậy?

Nghĩ lại những hành động gần đây của cô...

Sau khi Nguyễn Vãn Vãn nói xong, lại cảm thấy có chút hối hận, kế hoạch của cô còn chưa hoàn thành, chọc giận Lục Thắng cũng không có ích lợi gì.

"Được rồi, Vãn Vãn, anh sai rồi, chỉ là anh quá quan tâm em thôi. Đàn ông bên ngoài đều xấu xa, chỉ có anh thật sự yêu em." Chỉ là không ngờ Lục Thịnh lại xin lỗi rồi nhìn cô: "Nhưng anh nghĩ, em cũng không nên ăn với người đàn ông khác đúng không?"

"Ừ, tôi buồn ngủ rồi, anh về sớm nghỉ ngơi đi."

“Anh đi cùng em..." Lục Thịnh vội vàng muốn đi theo.

Nguyễn Vãn Vãn đóng sầm cửa lại sau khi bước vào.

Giọng nói của cô vang lên từ bên trong: “Tôi muốn nghỉ ngơi.”

Lục Thịnh sờ sờ mũi, trong lòng dâng lên tức giận, nhưng sau đó hắn lại nghĩ, có lẽ lời hôm nay hắn nói quả thật có chút quá đáng? Cũng chỉ trách bản thân quan tâm quá nhiều đến Nguyễn Vãn Vãn, hắn thở dài: “Ngày mai gặp lại ở công ty.”

Nói xong, hắn rời đi.

Nguyễn Vãn Vãn làm việc một lúc, tắm rửa rồi ngủ thϊếp đi.

Hôm nay có một sự kiện lớn xảy ra mọi người điều biết. Nên ngày hôm sau, hầu hết mọi người trong văn phòng đều bàn tán về nó.

"Tại sao Tô Tư Nhu lại nhằm vào chị dâu cô ta? Cô ta sẽ không ......"

“Ai biết được, những chuyện như vậy trong giới hào môn lại có rất nhiều.”

Đột nhiên, có người bước vào, tất cả mọi người đều giật mình. Khi nhìn thấy là Nguyễn Vãn Vãn, tất cả đều im lặng.

Sau khi Nguyễn Vãn vãn bước vào văn phòng, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm: "Sợ chết mất, còn tưởng rằng là Tô Tư Nhu đi vào."

Giây tiếp theo, người phụ nữ đẩy cửa ra, vẻ mặt vô cảm nhìn mọi người xung quanh rồi bước vào văn phòng.

Cánh cửa văn phòng của Tô Tư Nhu đóng sầm lại.

Trái tim mọi người đập mạnh.

Còn gì đáng xấu hổ hơn việc nói xấu sau lưng người khác còn bị họ nghe thấy không?

Sau khi vào văn phòng, Tô Tư Nhu tức giận đến mức ném tất cả đồ trên bàn xuống đất.

Tô phu nhân là người dễ nói chuyện nhưng khi bị cha cô ta biết được, ông cực kì tức giận.

Bởi vì, mối quan hệ giữa cha cô ta và nhà họ Trần rất tốt, ông cũng có thể xem là người đã chứng kiến sự trưởng thành của Trần Duệ Tuyết. Sau khi về đến nhà biết chuyện này, ông ta đã vung roi đánh Tô Tư Nhu, nếu không phải mẹ cô ta liều mạng ngăn cản thì có lẽ cô ta đã bị đánh chết rồi!