Sau Khi Trùng Sinh, Được Chú Của Tra Nam Sủng Ái

Chương 28: Thủ đoạn cao tay của Tô Tư Nhu

Lông mày và đôi mắt của người đàn ông tràn ngập nụ cười.

Cô gái nhỏ, cuối cùng cũng quan tâm đến anh.

Nguyễn Vãn Vãn tắm rửa, nằm trên ghế sofa và bật máy tính lên. Vô số tin tức của Tô Tư Nhu bay khắp mạng vào lúc này, có người nói Tô Tư Nhu thật tàn nhẫn, có người nói Trần Duệ Tuyết không xứng với Tô Bạch. Cũng có người bắt đầu nói về quá khứ của nhà họ Tô.

Nhà họ Tô có thể nói là lần đầu tiên mất mặt như thế, cung cấp cho mọi người một chủ đề để trò chuyện sau bữa tối.

Không cần nghĩ cũng biết nhà họ Tô nhất định đang rối tung lên.

Cô rất mong chờ, Tô Tư Nhu và Trần Duệ Tuyết cắn nhau, ai sẽ thắng?

Lúc này Tô Bạch cũng đang lo lắng.

Hắn ta yêu cầu trợ lý của mình liên tục gọi đến một trang web nào đó để tìm kiếm chủ đề nóng, nhưng những người ở đó lảng tránh, thậm chí còn tăng giá.

Mọi việc ở đây vẫn chưa được giải quyết. Còn ở trong phòng thì đang hỗn loạn.

Gia đình của Trần Duệ Tuyết đã đến, Tô phu nhân cũng đến.

Tô Tư Nhu kéo mẹ mình khóc rất yếu ớt, điều này làm cho Tô phu nhân cảm thấy rất đau lòng. Bà ta không hài lòng với cuộc hôn nhân này. Sau đó, bà ta nghĩ lại, nếu con đã không còn thì không cần duy trì cuộc hôn nhân này nữa.

Nhìn biểu cảm của mẹ mình, Tô Tư Nhu biết mẹ cô ta đã mềm lòng.

Nhưng cô ta cũng biết để anh trai ly hôn với Trần Duệ Tuyết chắc chắn sẽ không dễ dàng.

Cô ta cúi đầu thì thầm điều gì đó với mẹ. Mẹ cô ta nhìn cô ta có vẻ trách móc nhưng không từ chối.

Cô ta đi về phía cha mẹ của Trần Duệ Tuyết, hai người đang chăm sóc Trần Duệ Tuyết, không thèm liếc nhìn cô ta.

"Ôi, Tư Nhu của chúng tôi thật sự không hiểu chuyện. Tư Nhu, mau xin lỗi chị dâu con đi!" Tô phu nhân kéo Tô Tư Nhu đến bên giường.

Tô Tư Nhu vẻ mặt vô cùng áy náy và nói: "Xin lỗi, chị dâu, là do em nhất thời bị quỷ che mắt. Xin chị hãy tha thứ cho em…….a!”

Vừa nói xong, cô ta đã nắm lấy tay Trần Duệ Tuyết. Nhưng cô ta không ngờ Trần Duệ Tuyết sẽ đẩy cô ta ra. Tô Tư Nhu đập đầu vào tường và bất tỉnh. Tô phu nhân lo lắng hét lên, bước tới đỡ Tô Tư Nhu lên và lớn tiếng gọi: "Người đâu, nhanh tới đây!"

Y tá và bác sĩ nhanh chóng chạy tới, Tô Bạch cũng vội vàng đi vào.

Tô Tư Nhu được đưa đi.

Đôi mắt Tô phu nhân đỏ hoe, bà ta tức giận nhìn Trần Duệ Tuyết: "Trần Duệ Tuyết, đúng là con gái tôi bị quỷ che mắt mới làm chuyện có lỗi với cô. Nhưng cô cũng không nên muốn mạng sống của nó, đây là con gái duy nhất của nhà họ Tô chúng tôi. Nếu có chuyện gì xảy ra với nó, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô!"

Nói xong, bà ta vội vàng rời đi.

Tô Bạch cau mày, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Xảy ra chuyện gì?"

Người nhà Trần Duệ Tuyết gần như tức giận, đặc biệt là Trần Duệ Tuyết, cô ta cười lạnh, sự tức giận đã chiếm lấy lý trí của cô ta, giọng điệu vô cùng chán ghét: "Em gái anh thật sự là một diễn viên giỏi, tôi vừa rút tay về, cô ta đã tự va vào tường. Thật là đáng sợ, chẳng trách ở nước ngoài lại có nhiều niềm vui như vậy! Nó chỉ là một ......."

“Chát- - "

Trần Duệ Tuyết bị tát vào mặt, cô ta kinh ngạc nhìn Tô Bạch.

Tô Bạch cũng có chút hối hận, nhưng sắc mặt vẫn âm trầm: "Duệ Tuyết, cho dù Tư Nhu có xấu đến đâu đi chăng nữa, nó cũng là em gái của anh, em không nên nói về con bé như vậy."

Bình thường, Trần Duệ Tuyết có thể ngoan ngoãn, nhưng giờ phút này, con của cô ta đã mất, đã đủ đau lòng, Tô Bạch còn đánh cô ta!

Cha mẹ cô ta còn tức giận hơn cả cô ta, đẩy Tô Bạch ra.

"Tô Bạch, lúc trước cậu muốn cưới con gái tôi thì đã nói cái gì? Bây giờ, cả nhà cậu đều bắt nạt con gái tôi!” Trần phu nhân cảm thấy đau lòng cho con gái, nói lớn tiếng hơn.

"Tôi sẽ bắt Tư Nhu xin lỗi, nhưng cô ấy không nên làm thế với Tư Nhu, đúng không?"

"Con trai tôi đã không còn, còn cô ta có bị làm sao không?"

Tô Bạch trầm mặc mấy giây, mới nói: "Em nên bình tĩnh lại trước đi."

Hắn xoay người đi ra ngoài.

Trần Duệ Tuyết tức giận đến mức không ngừng khóc, hét lớn: "Tô Bạch! Nếu hôm nay anh bước ra khỏi cánh cửa này, thì chúng ta sẽ kết thúc!”

Tuy nhiên, điều cô ta không biết là đàn ông ghét sự đe dọa, đặc biệt là một Chủ tịch như Tô Bạch.

Hắn sải bước nhanh hơn và trực tiếp rời khỏi phòng bệnh.

Ở phía sau, hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng của Trần Duệ Tuyết đang la hét.

Tiếng khóc đau lòng của Trần phu nhân hòa lẫn với lời mắng chửi giận dữ của cha Trần.

Báo cáo kiểm tra của Tô Tư Nhu cũng đã có, bác sĩ luôn cau mày khi nói chuyện với gia đình, sắc mặt Tô Bạch cũng không tốt khi nhìn vào báo cáo.

Sau khi bác sĩ rời đi, bà Tô lập tức nói: "Con trai, Trần Duệ Tuyết là một kẻ điên. Mẹ đã biết nguyên nhân tại sao Tư Nhu lại hãm hại cô ta, chuyện này cũng không hoàn toàn là lỗi của Tư Nhu. Nhưng cô ta đã làm tổn thương Tư Nhu như thế này, nếu con bé thực sự để lại bất kỳ di chứng nào, mẹ sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ta.”

Tô Bạch không nói gì.

Lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.

Ở một phòng bệnh khác, Trần phu nhân đang cho Trần Duệ Tuyết ăn tối, đồng thời đau lòng nói: "Con nói con xem, ban đầu có rất nhiều người vây quanh con, nhưng con lại chọn một thương nhân. Mẹ đã nói rồi, loại đàn ông này sẽ không thật sự yêu ai, con vẫn không tin, bây giờ thì con đã biết, đúng không? Người nhà đó không có một ai tốt lành cả.”

" Con nên nhanh chóng ly hôn với hắn đi. Con còn nhớ học trò của cha không? Hiện tại cậu ta rất tốt, cậu ta cũng vẫn luôn chờ con. Khi trở về cùng cha đi gặp cậu ta, cùng nhau ăn cơm."

Trần Duệ Tuyết không nói gì.

Một học sinh nghèo, cho dù có tiềm lực, đời này cũng không thể đạt được đến vị trí của Tô Bạch!

Thế giới này không phải chỉ có tài năng là được. Tô Bạch là người đứng đầu của đỉnh chuỗi thức ăn.

Cô ta muốn từ chối, nhưng dư quang nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông, lời nói trên môi cô ta thay đổi: "Được."

Trần phu nhân vui mừng khôn xiết, khi thấy Tô Bạch lại đi vào, vẻ mặt lạnh lùng hơn rất nhiều.

“Cậu còn ở đây làm gì? Không phải đang bảo vệ em gái quý giá của mình sao?" Lời nói ra đầy sự nhạo báng.

Tô Bạch khẽ cau mày, lạnh lùng nói: "Tô Tư Nhu bị thương rất nặng, vẫn đang hôn mê."

"Haha, cô ta xứng đáng." Trần Duê Tuyết trở nên tức giận khi nhắc đến điều đó.

Trần phu nhân càng lạnh lùng nói: "Nếu cậu thương em gái mình như vậy thì ở lại chăm sóc cô ta đi! Đừng đến làm hại Duệ Tuyết của tôi, sau khi xuất viện, các người sẽ ly hôn!”

"Được."

Người đàn ông đồng ý một cách nhanh chóng khiến cả hai đều sững sờ.

Hai mắt Trần Duệ Tuyết đột nhiên đỏ lên, cô ta ném cơm trong tay về phía Tô Bạch.

Tô Bạch không né tránh, có chút mỉa mai: "Xem ra trong lòng cô vẫn chưa quên học trò giỏi của cha cô, nếu đã như vậy, tôi cũng có thể thỏa mãn cho cô."

Lần này hắn ta rời đi mà không ngoảnh lại.

Trần Duệ Tuyết không chịu đựng được nữa, cuối cùng bật khóc.

Cả hai người đều có tính khí kiêu ngạo, nên đã đồng ý ly hôn vào ngày hôm sau.

Khi Nguyễn Vãn Vãn nhận được tin này, cô khá ngạc nhiên.

Chỉ mới một ngày, Tô Tư Nhu thật sự có thủ đoạn như vậy? Trực tiếp khiến Trần Duệ Tuyết và anh trai cô ta ly hôn!

Thủ đoạn của người phụ nữ này có vẻ thâm sâu hơn cô tưởng tượng.

"Trần Duệ Tuyết xa cách kiêu ngạo, Tô Bạch lại cứng miệng, hai người này không thích hợp ở cùng nhau." Lục Thịnh đang xem bình luận, không chút do dự nhận xét, sau đó nhìn Nguyễn Vãn Vãn, vẻ mặt mỉm cười: "Vãn Vãn, vẫn là chúng ta phù hợp."

"Phù hợp như thế nào?"

"Trước đây tính tình anh không tốt, nhưng em có thể ở bên anh mà không thấy chán." Lục Thịnh cười dịu dàng: "Tuy nhiên, sau này anh sẽ chiều em, sẽ dung túng cho chút nóng nảy của em."

“Còn tật xấu của tôi thì sao?”

"Tật xấu gì? Kể anh nghe đi.”

"Tôi thích đánh người." Nguyễn Vãn Vãn mặt không biểu cảm nói.