Mẹ của Lưu Na là tình nhân, đây quả thực là bí mật trong giới.
Hiện tại, chỉ có Tô Tư Nhu biết.
Sắc mặt Lưu Na lạnh lùng, cô ta không nói nữa, nhưng hiển nhiên tin tưởng Nguyễn Vãn Vãn hơn.
Tô Tư Nhu biết lần này cô ta gặp rắc rối nên kéo Lưu Na sang một bên để nói chuyện. Cuối cùng dỗ dành được sắc mặt cô ta nhìn tốt hơn một chút.
Lưu Na hung tợn trừng mắt nhìn Nguyễn Vãn Vãn, miệng nói: “Con khốn, dám chơi tôi, cứ đợi đi!”
Nguyễn Vãn Vãn nhướng mày.
Bọn họ dự định cho Nguyễn Vãn Vãn ngồi yên trên ghế dài. Lục Thịnh cũng chơi đùa với bạn bè, cơ hồ không để ý tới việc này.
"Cốc cốc."
Tiếng gõ bàn.
Cách đó không xa, giọng nói từ tính trầm ấm của người đàn ông truyền qua đám đông một cách rõ ràng và mạnh mẽ: "Nguyễn Vãn Vãn, đến đây ngồi."
Sau khi Thương Thiếu Yên nói xong, hắn đứng thẳng thân thể cao lớn uy nghiêm, ngồi ra phía sau, lấy sổ ghi chép ra bận việc. Nguyễn Vãn Vãn chớp chớp mắt, rất chăm chú bước tới.
Trên bàn có vợ chồng Tô Bạch, còn có Triệu Giang, người mà cô đã gặp lần trước.
Lưu Na vò nát quân bài.
Tại sao?
Đó là vị trí của Thương Thiếu Yên.
Mấy người trên bàn của Tô Tư Nhu lộ ra vẻ tiếc nuối, nếu bọn họ nhàn rỗi buồn chán, Thương Thiếu Yên có mời bọn họ không?
Thương Thiếu Yên ở ngay phía sau Nguyễn Vãn Vãn, giọng nói lạnh lùng từ tính: "Nếu em thua, thì tính cho tôi, nếu em thắng thì là của em."
Triệu Giang cười nói: "Chị dâu...... Nguyễn tiểu thư đừng lo, tiền của sếp không thể hết được, cô có thể yên tâm chơi đùa.”
Tô Bạch và Trần Duệ Tuyết đều trầm tư nhìn Nguyễn Vãn Vãn.
Có thể khiến Thương Thiếu Yên nhường chỗ ngồi......
Chẳng lẽ là bởi vì Lục Thịnh sao?
Nguyễn Vãn Vãn cười nhẹ, nhưng trong lòng lại khó chịu.
Lời nói của Thương Thiếu Yên thật sự đã thu hút sự chú ý của mọi người về phía cô!
Cô thực sự muốn dạy dỗ Tô Tư Nhu, nhưng cô không muốn bị mọi người chú ý!
Nguyễn Vãn Vãn thở dài trong lòng, bắt đầu chơi mạt chược.
Cô không muốn nổi trội, sau khi thua năm ván, Thương Thiếu Yên tình cờ đứng dậy, Nguyễn Vãn Vãn nhìn lại anh. Anh nhếch môi, đôi mắt đen láy ôn hòa: "Tôi có chuyện, em cứ tiếp tục chơi, không cần quan tâm."
Nguyễn Vãn Vãn thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng rằng do mình thua nhiều quá.
Nhưng mà, phải giành chiến thắng.
Nguyễn Vãn Vãn vừa ra bài cho Trần Duệ Tuyết, cô ta nhẹ giọng nói: "Bài của cô Nguyễn không tốt, nhưng vận may của cô ấy rất tốt."
Nói như thể là vô tình.
"Tôi không may mắn lắm, nếu không tôi đã không thua nhiều như vậy, kỹ năng đánh bài của Tô thiếu phu nhân rất tốt." Nguyễn Vãn Vãn cười nhẹ.
Triệu Giang lập tức nói: "Đúng vậy, Tô thiếu phu nhân thật sự rất giỏi chơi mạt chược, cô cứ để chúng ta đi thôi. Nếu không, tôi sợ không thắng nổi một ván, chỉ có sếp mới có thể đấu với cô ấy."
"Thắng hay thua cũng không quan trọng."
"Ý em là anh không đủ chiều chuộng em, lại bắt đầu ghen tỵ với Nguyễn Vãn Vãn?" Tô Bạch nói đùa.
Trần Duệ Tuyết mỉm cười: "Đương nhiên không phải. Em biết Thương tiên sinh đưa tiền cho Nguyễn tiểu thư là có ý gì. Dù sao thì tình huống của Nguyễn gia... mọi người đều biết."
Cô ta vẫn luôn xem thường Nguyễn Vãn Vãn.
Nhà họ Nguyễn muốn móc nối với nhà họ Lục.
Thật sự là một suy nghĩ viển vông, mất mặt phụ nữ!
Bây giờ đang chơi mạt chược chúng bàn, cô ta cảm thấy bẩn thỉu và khó chịu.
Ngay cả Triệu Giang cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn. Chuyện gì đang xảy ra với Tô thiếu phu nhân? Thương tiên sinh đưa tiền cho Nguyễn Vãn Vãn, đó là bởi vì anh ấy thích, trong miệng cô ta làm sao có thể trở thành trợ cấp?
Triệu Giang có chút không vui, đang định lên tiếng, lại nghe Nguyễn Vãn Vãn cười nói: "Xem ra Tô thiếu phu nhân đã hiểu lầm. Không sao, lần này tôi chỉ mang theo một ít tiền, đổi vài con chip, chơi với mọi người."
Trần Duệ Tuyết nhíu mày.
Trời ạ, bây giờ còn nghĩ mình thanh cao sao?
Cô ta nhìn chip của Nguyễn Vãn Vãn, chuẩn bị ăn hết trong một lần, cô ta không thích chơi với cô.
Triệu Giang cũng thấy cô ta đang định thể hiện thực lực.
“Cạch, cạch” Âm thanh mạt chược va chạm.
"Hừ. Thật là một kẻ ngốc."
Nguyễn Vãn Vãn đột nhiên đẩy bài xuống.
Khuôn mặt tươi cười có chút tiếc nuối: "Có phải quá nhanh không?"
Trần Duệ Tuyết sửng sốt, bình tĩnh nói: "Cô may mắn thật."
Bắt đầu lại ván thứ hai.
Nguyễn Vãn Vãn vẻ mặt buồn bã, Tô thiếu phu nhân bỏ cô lại phía sau, nhìn mạt chược của cô, cô ta nhất định sẽ thắng vòng tiếp theo......
Giây tiếp theo, Nguyên Vãn Vãn lại lật lài: " Đây coi như là thắng sao?"
Bảy cặp.
Đó là một đội hình khó giành chiến thắng trong mạt chược.
Tiền cược được trực tiếp nhân đôi.
Sắc mặt Trần Duệ Tuyết thay đổi, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Đúng vậy, nghe nói người mới sẽ có hào quang may mắn, xem ra là sự thật."
Cô bình tĩnh mở ván thứ ba.
Ván 3...... Nguyễn Vãn Vãn thắng.
Ván 4 ...... Nguyễn Vãn Vãn thắng.
Ván 5......
Trần Duệ Tuyết đã bắt đầu hợp tác với Tô Bạch rồi.
Tô Bạch tiếp tục đưa bài cho cô ta.
Nhưng mà, không bao lâu sau, Nguyễn Vãn Vãn lại cười nói: “Thật là ngu ngốc.”
Hai người: "......"
Liên tục bảy tám hiệp, Triệu Giang ôm đầu khóc: "Tôi vốn tưởng rằng sếp tàn nhẫn nhất, nhưng không ngờ cô lại tàn nhẫn hơn cả anh ấy."
Sắc mặt Trần Duệ Tuyết trở nên đen kịt, nhìn chằm chằm Nguyễn Vãn Vãn: "Cô biết chơi mạt chược?"
Nguyễn Vãn Vãn đầu cười khúc khích: "Không phải Tô phu nhân nói tôi là có hào quang của người mới sao?"
Mặt cô ta lập tức trở nên nóng bừng, Trần Duệ Tuyết càng thêm bất mãn: "Đã biết chơi, vì sao ngay từ đầu vẫn luôn thua?"
"Là Nguyễn tiểu thư khá hiểu chuyện." Triệu Giang mỉm cười nói: "Tô thiếu phu nhân cũng đã cho chúng tôi thể diện!"
Ngụ ý là cô cho họ một cảm giác trải nghiệm.
Nguyễn Vãn Vãn khẽ mỉm cười: "Tôi cũng nghĩ mạt chược chỉ là một trò chơi thôi. Điều quan trọng nhất là mọi người đều vui vẻ. Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, tôi không coi trọng nó.”
Câu này lại như tát vào mặt Trần Duệ Tuyết.
Cô ta trực tiếp lấy cớ đi lên lầu, Tô Bạch như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Nguyễn Vãn Vãn rồi đi theo.
Sự ngưỡng mộ của Triệu Giang đối với Nguyễn Vãn Vãn càng sâu sắc: "Tuyệt vời!”
Sau đó hắn thấp giọng nói: "Không biết vợ của Tô Bạch lấy đâu ra cảm giác ưu việt, cô ta luôn cảm thấy mình hơn người khác. Coi thường người này, người kia, đối với những người phụ nữ trong giới. Đây có phải là cái gọi là ghen tỵ không?"
Nguyễn Vãn Vãn nhướng mày: "Anh còn biết chuyện này sao?"
"Đương nhiên, tôi là người ăn dưa chuyên nghiệp."
"Cho anh một tràng pháo tay. Nói rất hay." Nguyễn Vãn Vãn mỉm cười.
Không lâu sau, đến giờ ăn, Thương Thiếu Yên vẫn không quay lại. Nguyễn Vãn Vãn ngồi bên cạnh Lục Thịnh ăn, mọi người đang trò chuyện, cô đang tập trung ăn, Tô Tư Nhu đột nhiên nhắc tới tên cô: "Vãn Vãn, nghe nói buổi chiều cô thắng rất nhiều tiền của chị dâu tôi? Tại sao tôi không biết cô chơi mạt chược giỏi như vậy?"
“Chỉ là may mắn thôi, là do Tô thiếu phu nhân nhường tôi."
"Đừng khiêm tốn, thật sự rất khó để thắng được tiền từ chị dâu tôi. Chị dâu của tôi trước đây là Chiến thần bất bại trong giới của chúng tôi đấy!" Tô Tư Nhu mỉm cười nói, không để ý tới vẻ mặt hơi u ám của Trần Duệ Tuyết.
Mối quan hệ giữa hai người này không hoà hợp.
Nguyễn Vãn Vãn không có tâm trạng làm dao cho Tô Tư Nhu, nên cô căn bản không thèm quan tâm.
Tô Tư Nhu không hề tức giận chút nào, cô ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều khi nhìn thấy người phụ nữ đó thua thiệt.
Ăn xong là thời gian tự do.
Tô Tư Nhu đi thay quần áo, lại nghe được trong phòng ngủ có tiếng động.
"Anh lại đưa tiền cho cô ta? Cô ta đã lớn rồi, tại sao lúc nào cũng luôn cứ đòi tiền anh?”
Đó là giọng nói không hài lòng của Trần Duệ Tuyết.
"Đó là em gái anh." Giọng nói của Tô Bạch truyền đến.
Tô Tư Nhu đột nhiên nổi giận.
Lúc chưa có Trần Duệ Tuyết, thỉnh thoảng anh trai cũng cho tiền cô ta, tại sao khi Tô phu nhân đến lại muốn tước đoạt quyền lợi của cô ta?
"Chát-"
Tô Tư Nhu trực tiếp xông vào: "Trần Duệ Tuyết, cô có ý gì? Tiền của anh trai tôi là tiền của nhà họ Tô, còn tiền của nhà họ Tô là của tôi, làm gì đến lượt người ngoài như cô quyết định? "