Nguyễn Vãn Vãn nhếch môi, chậm rãi nói: “Thật trùng hợp, tôi và bạn tôi cũng quen nhau từ nhỏ, nếu có thể ở bên nhau thì chúng ta đã ở bên nhau từ lâu rồi!”
Nói xong, cô xoay người tiếp tục đi làm.
Sắc mặt Lục Thịnh tối sầm lại, hắn nắm chặt nắm đấm bước ra ngoài.
"Anh Thịnh, Vãn Vãn sẽ không làm gì phản bội anh chứ?"
"Không thể nào, cô ấy toàn tâm toàn ý với anh."
Lục Thịnh không hề nghi ngờ tình cảm của cô dành cho hắn ta.
Nếu không, cô đã không ở bên hắn trong khoảng thời gian khó khăn nhất.
Chỉ có thể là Nguyễn Vãn Vãn dùng tiền của mình để mua thứ này, cô muốn thu hút sự chú ý của hắn. Sau khi suy nghĩ xong, Lục Thịnh liền cảm thấy thoải mái, chỉ cần Nguyễn Vãn Vãn đến cầu xin hắn, hắn sẽ cho cô bậc thang để đi xuống.
Nhưng rất lâu sao đó cũng không có một tin nhắn nào của Nguyễn Vãn Vãn.
Trong phòng thiết kế, một chuyện lớn bất ngờ xảy ra.
"Danh sách những người đến nghe giảng đã có rồi, là Giám đốc Tô."
Trợ lý của Nguyễn Vãn Vãn có chút không bình tĩnh: "A, không phải là chị Vãn sao?"
Tô Tư Nhu từ bên ngoài đi vào, lúc này cô ta gần như đã bình phục lại, khi nghe thấy lời này, lông mi khẽ nhúc nhích: " Tôi sẽ nghe giảng thật cẩn thận, khi đến lúc đó sẽ giải thích cho mọi người."
"Ừ, Giám đốc Tô tốt nghiệp một trường danh giá ở nước ngoài nên vị trí này là đương nhiên." Nhà thiết kế lâu năm ở đây lập tức nói.
Tô Tư Nhu cảm thấy thoải mái: " Là Lý Tú phải không? Nghe nói cô vào công ty đã lâu, lần này có thể dẫn theo một người đến tham gia lớp học, mời đi cùng tôi."
Lý Tú được tâng bốc không ngừng cảm ơn.
Sau khi Tô Tư Nhu rời đi, có người liếc nhìn trợ lý với vẻ khinh thường: "Có người vẫn mù quáng, không biết thế lực của cô Tô bây giờ sao? Nguyễn Vãn Vãn làm sao có thể so sánh với thanh mai nhỏ của Lục tổng được?"
Trợ lý tức giận đến mức im lặng.
Khi đi giao tài liệu cho Nguyễn Vãn Vãn, tức đến gần như rơi nước mắt.
"Có chuyện gì vậy?" Nguyễn Vãn Vãn nhận thấy sự bất thường và nhẹ nhàng hỏi.
Trợ lý nhỏ đột nhiên tìm được chỗ giải tỏa cho sự bất bình của cô ấy: "Chị Vãn, bọn họ thật quá đáng. Kể từ khi Tô Tư Nhu đến, tài nguyên đều giao cho cô ta, nhưng rõ ràng chị mới là trưởng phòng thiết kế!"
"Em tức giận vì chuyện này?" Nguyễn Vãn Vãn có chút buồn cười.
"Chị không tức giận sao? Đây là một cơ hội hiếm có!”
"Đừng giận, nếu em muốn đi, chị sẽ đưa em đến đó."
Trợ lý sửng sốt.
"Chị không muốn giảng bài, nhưng vì không có việc gì làm nên chị cũng đi thử xem." Nguyễn Vãn Vãn nói nhẹ nhàng, nhưng cô không biết rằng mình đã ném một quả bom vào trợ lý.
Vài giây sau, trợ lý vồ tới: "Chị Vãn, chị là thần của em!"
Nguyễn Vãn Vãn suýt ngã xuống đất.
Tiểu Đào cuối cùng cũng rời đi, Nguyễn Vãn Vãn gọi điện thoại cho hiệp hội.
Đối phương mừng rỡ: "MK, thật sự là cô sao? Cô thật sự muốn giảng bài, trời ạ, nếu bọn họ biết được, nhất định sẽ hưng phấn muốn chết."
"Đừng gào nữa, để giáo sư Trương nghỉ ngơi."
"Tôi hiểu rồi!"
Cô đã làm việc ẩn danh trong tập đoàn của Lục thị nhiều năm. Nếu không có bản vẽ thiết kế của cô, thì những dự án đó sẽ không đến lượt Lục thị.
Sau khi cúp điện thoại, cô chuyển sự chú ý đến hộp quà trong góc, xoa xoa lông mày rồi cuối cùng gọi điện.
"Xin chào."
Giọng nam gợi cảm và trầm thấp du dương như tiếng đàn cello cổ.
"Chú nhỏ, cảm ơn vì món quà mà chú đã tặng tôi, nhưng nó quá quý giá, tôi sẽ trả lại cho chú." Nguyễn Vãn Vãn thấy tâm tình hắn rất tốt, ngập ngừng nói.
Hơi thở nơi đó tựa hồ có chút lạnh lẽo: "Không, em đưa cho tôi thì tôi cũng không cần."
"Nhưng ......"
"Em tạm thời giữ lại, nó chẳng có giá trị gì với tôi cả."
Nguyễn Vãn Vãn không hiểu, chẳng lẽ trong lòng Thương Thiếu Yên cho rằng đồ xa xỉ như vậy phù hợp với cô?
"Tôi vẫn còn một cuộc họp, tôi cúp máy trước." Người đàn ông trầm giọng nói.
"Được."
Lần này Nguyễn Vãn Vãn xoa xoa thái dương, cuối cùng chọn một món quà trên mạng, viết địa chỉ của Thương Thiếu Yên.
Cũng không biết đã bận rộn bao lâu, bên ngoài lại xảy ra cãi vã.
Cô khẽ nhíu mày.
Bên ngoài văn phòng.
Tiểu Đào đang xử lý công việc.
Đột nhiên có tiếng gõ trên bàn, một giọng nói ngạo mạn vang lên: "Cầm cái này photo lại."
Lý Tú khinh thường nhìn cô.
Tiêu Đào cau mày: "Tôi đang bận."
“Cô là trợ lý nhỏ, cô đang bận việc gì? Tôi yêu cầu cô làm gì thì phải làm!" Lý Tú quát: "Tôi kêu cô làm việc là để mài giũa. Công ty trả lương cho cô, không phải làm từ thiện."
Trước đây cô ta thường hướng dẫn Tiểu Đào.
Bây giờ, cô ta đang đứng cùng một phía với Tô Tư Nhu, nên cô ta muốn hành hạ Tiểu Đào để lấy lòng Tô Tư Nhu.
Cô ta quăng tài liệu trên bàn rồi quay đi.
Không ngờ, Tiểu Đào vẫn luôn ngoan ngoãn trả lại tài liệu cho cô ta, Lý Tú không bắt được tài liệu mà giẫm lên nó, đột ngột ngã xuống đất, cô ta tức giận đứng dậy.
"Chát--"
Một cái tát giáng thẳng vào mặt Tiểu Đào làm mặt cô lệch sang một bên.
Đầu óc Tiểu Đào choáng váng, cô nhìn thấy Tô Tư Nhu từ trong ánh sáng đi ra. Tô Tư Nhu hỏi có chuyện gì, Lý Tú lập tức thêm mắm giậm muối bổ sung thêm lời: “Tôi bảo cô ấy sao chép tài liệu cho tôi, nhưng cô ấy không muốn. Sau đó cô ấy ném tập tài liệu đi, khiến tôi ngã xuống."
"Không......" Tiểu Đào thì thầm.
Tô Tư Nhu khẽ cau mày, nhìn Tiểu Đào, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy trách móc nói: "Chúng ta đều là đồng nghiệp, sao em có thể tàn nhẫn như vậy? Nếu Lý Tú té trúng vào đâu đó, không phải em sẽ sống trong cảm giác tội lỗi suốt quãng đời còn lại sao? Quên đi, sau này em có thể học hỏi chị Vãn nhiều hơn, xin lỗi Lý Tú trước đi, chuyện này coi như xong.”
Một giọng điệu bào chữa cho cô ấy.
Trên thực tế, cô ta coi thường Nguyễn Vãn Vãn vì đã không dạy cô ấy tốt.
Tiểu Đào dù có ngốc đến đâu cũng có thể nhận ra. Cô cắn môi không nói gì.
Ánh mắt Tô Tư Nhu trở nên lạnh lùng, thở dài: "Quên đi, cần phải đổi trợ lý không nghe lời, đi đến bộ phận nhân sự đi."
Lý Tú lập tức tự hào.
Vừa muốn giễu cợt, đột nhiên bị vai túm lấy, mạnh mẽ xoay người lại.
"Chát!" Một cái tát sắc bén vang vọng khắp văn phòng.
Lý Tú nhìn chằm chằm nữ nhân xinh đẹp lạnh lùng trước mặt hồi lâu vẫn chưa định thần lại, đột nhiên hét lên: “Nguyễn Vãn Vãn, sao cô lại đánh tôi? Cha mẹ tôi còn chưa từng đánh tôi!”
"Thật sao? Vậy tại sao cô lại đánh người khác?" Nguyễn Vãn Vãn lạnh lùng nói, rất đáng sợ.
Lý Tú hơi thở yếu ớt, nhưng cô ta vẫn tràn đầy tự tin: "Là do cô ta khiến tôi ngã!"
“Rõ ràng là cô kiên trì đưa tài liệu cho tôi.” Nhìn thấy Nguyễn Vãn Vãn đứng ra bảo vệ cô, Tiểu Đào lập tức nhận được sự ủng hộ, cũng không chịu thua kém.
Tô Tư Nhu cũng cau mày: "Vãn Vãn, sao cô có thể đánh người mà không phân biệt đúng sai?"
"Tôi không điếc, tôi có thể nghe thấy Tiểu Đào nói là chính Lý Tú đã té vì tài liệu bị ném xuống. Tài liệu cũng là do Lý Tú tự mang đến, có trách thì tự trách cô ta thôi?" Nguyễn Vãn Vãn nói với giọng nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt cô lạnh lùng và sắc bén, khí thế tràn ngập.
Tô Tư Nhu nhẹ nhàng nói: "Nhưng Tiểu Đào chỉ là trợ lý, cô ấy không thể giúp nhà thiết kế giải quyết những chuyện cấp bách sao? Lời này là quá đáng rồi, Vãn Vãn, trợ lý là cánh tay phải, cô ấy cũng có thể giúp cho công việc suôn sẻ hơn mà?”
"Hóa ra giám đốc Tô cũng đang vội."
Nguyễn Vãn Vãn nhặt tài liệu trên mặt đất lên, sau đó lấy tài liệu trong tay Tiểu Đào lên.
"Giám đốc Tô nghĩ việc của Lý Tú quan trọng hơn hay kế hoạch dự án của chúng ta quan trọng hơn. Sáng mai sẽ trình ban giám đốc phê duyệt."
Ánh mắt mọi người đảo qua.
Nhiều người trong số họ có ánh mắt chế nhạo và lên án.
Nếu kế hoạch dự án sai sót, thì công việc của họ cũng không còn nữa!
Mặt Lý Tú đỏ lên. Cô ta không để ý Tiểu Đào thật sự đang đọc lại cái này!