Sau Khi Trùng Sinh, Được Chú Của Tra Nam Sủng Ái

Chương 12: Thu một chút lãi nhỏ

"Đúng vậy, anh Thịnh, em phải làm sao đây? Chú nhỏ ở đây, em sợ hãi khi nhìn thấy Nguyễn Vãn Vãn."

Người phụ nữ của chính mình lại có một người đàn ông khác bảo vệ, Lục Thịnh trong lòng trầm xuống: “Muốn làm gì thì làm, chú nhỏ của anh chắc chỉ đi ngang qua thôi.”

“Vậy em chỉ có thể nhờ pháp luật." Tô Tư Nhu nhẹ nhàng nói.

Lục Thịnh vô thức muốn từ chối, nhưng sau khi nghĩ lại, lần này Nguyễn Vãn Vãn thật sự quá đáng, nếu không để Tư Nhu trút giận, hắn sẽ cảm thấy có lỗi với cô ta.

Hơn nữa, cũng phải dạy cho cô một bài học, để cho Nguyễn Vãn Vãn biết hắn mới là bạn trai của cô ấy.

Tô Tư Nhu thấy hắn không từ chối, giọng nói càng thêm ngọt ngào và nũng nịu: "Anh Thịnh, em đau quá......"

"Vậy lát nữa anh đến gặp em."

Lục Thịnh vừa nói xong liền đến, Tô phu nhân rời đi trước để tạo cơ hội cho hai người được ở riêng với nhau.

Lục Thịnh đang gọt trái cây, lại bị Tô Tư Nhu đột nhiên nắm tay hắn: "Anh Thịnh, anh có thấy có lỗi với Vãn Vãn không?"

"Là do cô ấy làm sai." Lục Thịnh vẻ mặt bất đắc dĩ: "Cũng là do cô ấy quá yêu anh, khi trở về anh sẽ dạy dỗ cô ấy thật tốt."

"Ừm, cô ấy chỉ hơi nhỏ nhen, may mắn là em, nếu người khác thì sợ họ sẽ không buông tha cho cô ấy."

"Tư Nhu, vẫn là em tốt bụng." Lục Thịnh trong mắt tràn đầy khen ngợi. Tô Tư Nhu cong môi mỉm cười, đôi mắt quyến rũ như tơ, đầu nhẹ nhàng tựa vào trên vai Lục Thịnh.

Lúc này, điện thoại của cô ta reo lên.

"Cô Tô, chúng tôi đã bắt được nghi phạm. Bây giờ cô có thời gian không?"

"Được, anh có thể mang đến đây." Tô Tư Nhu nhẹ nhàng nói.

Một lúc sau, cảnh sát dẫn người đến.

Khuôn mặt kiêu ngạo của Tô Tư Nhu lập tức sững sờ khi nhìn thấy người đó.

Một người đàn ông gầy gò, có vẻ ngoài nham hiểm, nhưng ăn mặc rất lịch sự.

Lục Thịnh cau mày, cảnh sát giải thích: "Đây là người ra đầu thú hôm nay, hắn nói đã làm cô Tô bị thương."

Không phải là Nguyễn Vãn Vãn sao?

Sắc mặt Lục Thịnh sắc mặt trở nên khó coi: "Anh là ai, tại sao làm như vậy?"

"Tô Tư Nhu, trước đây chúng ta có quan hệ tốt như vậy, nhưng sau khi cô trở về Trung Quốc, cô lại chặn tôi!" Tên côn đồ tức giận nhìn chằm chằm vào Tô Tư Nhu: "Cô đã quên mình đã dâʍ đãиɠ như thế nào khi ở trên giường của tôi ở nước ngoài rồi sao? Sao bây giờ cô lại ......tàn nhẫn như vậy?"

"Đừng nói bừa, tôi căn bản không biết anh!" Vẻ mặt Tô Tư Nhu tràn đầy kinh hãi, nhưng móng tay lại sắp đâm vào lòng bàn tay của cô ta.

Làm sao có thể là hắn!

"Bây giờ cô không thừa nhận vì câu được con rùa vàng đúng không? Được rồi, vậy tôi sẽ giúp cô ôn lại kỷ niệm!" Vừa nói, người đàn ông vừa lấy điện thoại ra lật xem những bức ảnh trước đó.

Một cái gối đập vào mặt hắn ta.

"Ra ngoài! Là Nguyễn Vãn Vãn kêu anh hãm hại tôi đúng không?” Tô Tư Nhu nước mắt lưng tròng và toàn thân run rẩy, lao vào vòng tay của Lục Thịnh: "Anh Thịnh, em thật sự không ngờ Nguyễn Vãn Vãn lại ác độc như vậy, lại hãm hại em như vậy? Em rất sợ, chẳng lẽ em không nên xuất hiện bên cạnh anh sao......"

Lục Thịnh vòng tay qua vai cô ta nói: "Mời đưa hắn ra ngoài!"

Cảnh sát rời đi cùng với người đàn ông.

Trong lòng Lục Thịnh cũng có chút bực bội: "Thật không ngờ Vãn Vãn sẽ làm như vậy..."

Tô Tư Nhu nước mắt rơi như mưa, điều này khiến Lục Thịnh cảm thấy vô cùng đau lòng. Đang định nói điều gì đó thì điện thoại của hắn ta nhận được một tin nhắn.

Tất cả đều là ảnh của Tô Tư Nhu khi cô ta ở nước ngoài......

Hắn ta đột nhiên cảm thấy bụng có chút buồn nôn, theo bản nắng buông Tô Tư Nhu ra: "Tư Nhu, những chuyện này có thật không?"

Tô Tư Nhu nhìn nó, sắc mặt tái nhợt, cô ta bật khóc nứt nở: "Em không biết em đã xúc phạm đến ai, mà người ta lại hãm hại em như thế? Anh Thịnh, ở ngước ngoài em rất cố gắng học tập, có lần còn ngất xỉu vì học quá nhiều, làm sao em có thể làm chuyện này được?"

Thấy cô ta như vậy, ánh mắt Lục Thịnh vô thức dịu lại.

Nghĩ đến thành tích của cô ta ở nước ngoài, Lục Thịnh nhẹ giọng nói: "Được rồi, chúng ta lớn lên cùng nhau, anh còn không biết em là người như thế nào sao?"

......

Ở phía bên kia, trong phòng bệnh.

Nguyên Vãn Vãn chuẩn bị đi ngủ.

Cô biết Lục Thịnh đã nhìn thấy những tin nhắn đó, không biết hắn phản ứng như thế nào.

Vừa nhắc tào tháo thì tào tháo đã đến, cửa phòng bệnh mở ra, người đàn ông vẻ mặt u ám sải bước đi vào.

Nguyễn Vãn Vãn nhẹ nhàng nhìn hắn.

"Vãn Vãn, thật xin lỗi, là anh hiểu lầm em." Lục Thịnh nhẹ nhàng nắm tay cô.

Nguyễn Vãn Vãn ảm thấy chán ghét, bình tĩnh rút tay lại.

Ánh mắt Lục Thịnh càng thêm áy náy: "Vãn Vãn, đừng tức giận, Tư Nhu cũng là nạn nhân thôi."

"Cô ta là nạn nhân, thì cần đưa tôi ra làm kẻ chết thay sao?"

"Đương nhiên là không, anh đã nghiêm khắc cảnh cáo cô ấy, trong khoảng thời gian này, anh sẽ luôn ở bên cạnh em." Lục Thịnh nhẹ nhàng nói: "Trước kia là em chăm sóc cho anh, bây giờ anh sẽ chăm sóc cho em."

“Tô Tư Nhu......"

"Đừng nhắc đến cô ấy nữa, chúng ta hãy sống cuộc sống của chúng ta thôi."

Nguyễn Vãn Vãn âm thầm nhướng mày, xem ra những bức ảnh kia đã có tác dụng.

Tuy nhiên, cô cũng biết Tô Tư Nhu chắc chắn sẽ không ngồi yên chờ chết. Đây chỉ là một khởi đầu tốt cho cô.

Lục Thịnh đã làm theo những gì hắn ta nói, ở lại bệnh viện cùng cô mấy ngày.

Cho đến tối ngày thứ ba, công ty Lục Thịnh tạm thời có việc nên hắn rời đi.

Nguyễn Vãn Vãn ở trong phòng suy nghĩ về thiết kế kiến trúc, nhưng tin nhắn trên điện thoại di động của cô lần lượt nhảy ra.

Mở nó ra xem.

Bức ảnh của Lục Thịnh và Tô Tư Nhu.

Hình ảnh hai người nắm tay nhau thân mật.

Lục Thịnh đẩy xe cho Tô Tư Nhu.

Kèm theo một tin nhắn: [Anh Thịnh thật sự là một người tốt, thấy tôi không thể đi một mình nên đã đến cùng tôi. Tôi xin lỗi vì đã để cô một mình trong phòng bệnh ~]

[Còn nữa, cũng nói cho cô biết, cho dù cô có hãm hại tôi như thế nào cũng vô dụng, anh Thịnh sẽ không tin cô.]

[Không nói nữa, anh Thịnh chuẩn bị đẩy tôi đi dạo trong vườn ~]

Nguyễn Vãn Vãn dùng ngón tay vuốt ve màn hình, khóe miệng cười lạnh. Cô đã không còn không quan tâm đến Lục Thịnh nữa, nhưng Tô Tư Nhu vẫn giả vờ ngoan ngoãn sau khi chiếm được ưu thế? Vậy thì cô không ngại dạy cho cô ta một bài học, không phải điều cô ta quan tâm nhất chính là Lục Thịnh, con rùa vàng đó sao?

Vậy thì cô sẽ không để cô ta đạt được mong muốn của mình!

Tô Tư Nhu đang ở trong vườn chỉ vào bông hoa: “Đây là hoa da^ʍ bụt à?”

"Đó là phù dung, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi?" Lục Thịnh có chút bất đắc dĩ.

Tô Tư Nhu Lè lưỡi, nhướng mày cười với hắn: "Không phải người ta nhìn thấy quá ít sao, anh cũng không đưa người ta đi chơi."

"Vậy sau này anh sẽ đưa em đi."

"Vẫn là anh Thịnh đối với em tốt nhất." Tô Tư Nhu cười ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ngượng ngùng xấu hổ đến mức không người đàn ông nào có thể từ chối.

Lục Thịnh nhếch môi cười nói: "Chuyện nhỏ này có là gì? Em dễ dàng thỏa mãn như vậy."

"Đương nhiên những gì anh Thịnh làm sẽ khác." Cô ta cố ý thấp giọng lẩm bẩm, Lục Thịnh không nghe rõ, cúi xuống gần hơn. Cô ta nhân cơ hội ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ mọng chuẩn bị chạm khóe môi hắn, nhưng Lục Thịnh đột nhiên đứng thẳng dậy, ánh mắt bị thu hút ở đâu đó.

Tô Tư Nhu bối rối nhìn theo ánh mắt của Lục Thịnh, một người phụ nữ mặc váy trắng đứng cách đó không xa đang nhìn những bông hoa. Màu trắng hòa vào màu tím và đỏ trông yếu đuối, mái tóc đen tung bay trong gió, khuôn mặt thanh tú của cô ấy rất trắng, mỏng manh như búp bê thủy tinh.

Lục Thịnh lập tức rời đi.

"Vãn Vãn, sao em lại ra đây?"

Lộ Thắng lo lắng cởϊ áσ khoác của mình khoác cho cô.

"Trong phòng quá ngột ngạt, ra ngoài xem một chút." Nguyễn Vãn Vãn cười nhẹ, dáng người trắng nõn ốm yếu nhưng xinh đẹp, khiến người ta bất giác cảm thấy yêu thương.

Lục Thịnh không tự chủ được ôm eo cô: "Hôm nay trời gió lớn, anh đưa em về trước. Đi thôi!"