Cô mở hộp cơm ra, mùi thơm lập tức xộc vào mũi. Tôm om đã bóc vỏ, sườn heo chua ngọt và giá đỗ chua cay đều là những món cô thích nhất.
Cô thực sự đói bụng nên hết ăn mọi thứ một cách nhanh chóng.
Một chiếc khăn giấy đưa đến lau vết dầu trên khóe miệng cô, Nguyễn Vãn Vãn nhìn vào đôi mắt đen không đáy của Thương Thiếu Yên, khuôn mặt tuấn tú không góc chết. Nhịp tim cô chợt đập nhanh hơn, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: “Cảm ơn chú nhỏ.”
Chiếc khăn giấy lập tức bị nhàu nát và ném thẳng vào thùng rác.
Ông chú nhỏ dường như đang có tâm trạng không tốt.
Cô cố nói điều gì đó để phá vỡ bầu không khí căng thẳng: “À, mà, sao chú lại ở đây?”
“Đi ngang qua.” Anh thờ ơ nói.
"Ồ."
Câu chuyện lại đi vào ngõ cụt.
Nguyễn Vãn Vãn mím môi hỏi: "Chú nhỏ, chú không thích Lục Thịnh sao?"
"Ừ!"
Nguyễn Vãn Vãn tò mò: "Tại sao?"
Thương Thiếu Yên nhìn chằm chằm cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô đang đóng mở, khóe miệng ửng hồng.
Giọng nói của anh lạnh lùng và cứng rắn: “Không thích thì chính là không thích.”
Nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông trở nên lãnh đạm, Nguyễn Vãn Vãn không dám nói thêm nữa. Trai đơn gái chiết ở một mình trong phòng, mơ hồ có chút xấu hổ, vì vậy cô nói: "Chú nhỏ, hay chú đi trước đi, Lục Thịnh một lát nữa sẽ quay lại."
Thương Thiếu Yên: "Lục Thịnh sẽ không trở về."
Nguyễn Vãn Vãn không tin.
Dù sao cô cũng đang nhập viện, Lục Thịnh cũng không thể bỏ mặc cô được.
Cho dù là chỉ một chút thì hắn ta cũng có tình cảm với cô.
Mấy phút sau, thật sự là trợ lý của Lục Thịnh đến đưa bữa tối cho cô rồi nói: "Cô Nguyễn, Lục tổng tạm thời có việc phải làm, anh ấy không thể đến được."
Nguyễn Vãn Vãn siết đầu ngón tay đến trắng bệch: “Theo tôi được biết, tối nay hắn không có hoạt động xã giao nào.”
Trợ lý né tránh ánh mắt của cô: "Vâng...... Cô Tô bị thương.”
Ha, lại là Tô Tư Nhu.
Ở một nơi khác.
Tô Tư Nhu đang băng bó vết thương, còn không ngừng rêи ɾỉ đau đớn.
Lục Thịnh đứng ở bên cạnh, cực kỳ ôn nhu lau mồ hôi cho cô ta.
Cuối cùng khi băng bó xong, Tô Tư Nhu như cá chết nằm trên thớt, nước mắt rưng rưng nhìn Lục Thịnh.
Lục Thịnh đau lòng, vuốt tóc cô ta, giọng nói có chút lạnh lẽo: "Có chuyện gì vậy?"
"Hôm nay em lái xe, vừa đi ra ngoài đã bị một đám người chặn lại!"
Tô Tư Nhu sợ hãi kêu lên, nhưng trong lòng cô ta sắp chết vì tức giận, từ khi nào mà cô ta lại bị đối xử như thế này.
Cô ta đau đớn nói: “Anh Thịnh, chân của em, chân của em đau quá, sau này em sẽ không đi lại được phải không?"
Những lời này như đột nhiên đánh mạnh vào đầu Lục Thịnh, ánh mắt hắn đột nhiên chìm xuống.
Không......
Không thể nào, nó sẽ không như thế.
Tô Tư Nhu tinh tường chú ý tới ánh mắt của Lục Thịnh, trong mắt rưng rưng: "Anh Thịnh, có phải em đã đắc tội Vãn Vãn không? Em không cố ý cướp vị trí giám đốc, cô ấy sẽ không vì chuyện này mà có ác cảm với em đúng không?"
Lục Thịnh nắm chặt nắm tay, trong mắt tràn đầy lạnh lùng.
Vẻ mặt hắn có chút âm trầm, thấp giọng dỗ dành: "Đừng suy nghĩ nhiều, cảnh sát đã điều tra rồi, anh sẽ sớm cho em biết kết quả."
Cuối cùng sau khi dỗ Tô Tư Nhu ngủ xong, Lục Thịnh sắc mặt lạnh lùng đi tới phòng của Nguyễn Vãn Vãn.
Cô gái trên giường đã ngủ say, gương mặt bình yên.
Phần lớn sự tức giận trong lòng Lục Thịnh đã tiêu tan khi nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ yên bình của cô, nhưng nghĩ đến lời nói của Tô Tư Nhu, hắn lập tức đẩy Nguyễn Vãn Vãn tỉnh lại.
"Có chuyện gì?" Nguyễn Vãn Vãn bị đánh thức, có chút tức giận.
Lục Thịnh trầm giọng nói: "Vãn Vãn, là em tìm người đối phó Tư Nhu sao?!"
Nguyễn Vãn Vãn nhìn Lục Thịnh, vào lúc này, cảm giác bất lực quen thuộc đó lại ập đến, bất kể cô có giải thích thế nào, hắn ta vẫn luôn đứng về phía Tô Tư Nhu.
Vết thương dường như lại đau, khóe miệng cô khẽ nhếch: "Sao anh lại nghĩ như vậy?"
"Bởi vì Tư Nhu đã thay thế vị trí của em, em không cam lòng, phải không?" Ánh mắt Lục Thịnh cũng tràn đầy thất vọng: "Nhưng em không nên đánh cô ấy nặng như vậy, dây thần kinh chân của cô ấy bị thương nặng, nếu cô ấy không đứng dậy được, nhà họ Tô sẽ không buông tha cho em!"
Tô Tư Nhu thật sự bị thương nặng như vậy?
Cô chỉ nghĩ là Tô Tư Nhu lại tự làm mình bị thương để thu hút sự chú ý của Lục Thịnh.
Cô ta cũng bị thương ở chân à?
Nguyễn Vãn Vãn lập tức nghĩ đến người đàn ông kia, tất cả những chuyện này chỉ có thể do anh làm! Cô không biết cảm giác của mình bây giờ là gì nữa.
Lục Thịnh thấy cô im lặng, còn tưởng rằng cô thừa nhận, giọng hắn ta không khỏi cao lên: "Vãn Vãn, em từ khi nào trở nên hung ác như vậy? Bởi vì ghen tuông trong lòng, mà lại làm tổn thương một người vô tội. Lần này, anh không thể bảo vệ em được. Ngày mai em hãy đi xin lỗi Tư Nhu cho đến khi nhận được sự tha thứ của cô ấy! "
"Tôi thừa nhận mình làm khi nào? Tôi không làm!" Nguyễn Vãn Vãn lạnh lùng nhìn hắn.
Lần này trái tim cô không còn đau nữa.
Có lẽ, vì cô biết rằng lòng của hắn chưa bao giờ dành sự thiên vị cho cô.
Thấy cô vẫn không chịu thừa nhận, Lục Thịnh mất đi chút kiên nhẫn cuối cùng, trực tiếp đứng dậy.
Nhưng khi hắn chuẩn bị rời đi thì có vài người xông vào cửa.
Người phụ nữ mặc áo khoác lông chồn màu nâu chạy tới và tát mạnh vào mặt Nguyễn Vãn Vãn, khiến cô không kịp phòng bị, khóe miệng bắt đầu chảy máu.
Mí mắt Lục Thịnh giật giật, vội vàng đi tới ngăn cản người phụ nữ: "Dì, xin bình tĩnh."
"Cậu muốn tôi bình tĩnh như thế nào? Tư Nhu là mạng của tôi, cô ta đã suýt chút nữa đã gϊếŧ nó, tôi muốn báo cảnh sát!" Tô phu nhân hung ác nói, nhìn Lục Thịnh: "Lục Thịnh, Tư Nhu và cậu cùng nhau lớn lên, cậu sẽ không bênh vực người phụ nữ độc ác này chứ?"
Lục Thịnh: " Đương nhiên không phải......"
"Vậy được, bây giờ hãy bắt người phụ nữ này đi xin lỗi Tư Nhu!" Tô phu nhân nói và kéo mạnh Nguyễn Vãn Vãn đi.
Lục Thịnh cố ngăn lại, nhưng thấy không thể ngăn cản được thì hắn giải thích là Nguyễn Vãn Vãn cũng bị thương: "Chúng ta đi lấy xe lăn đi."
Nguyễn Vãn Vãn nghe lời nói của Lục Thịnh, toàn thân lạnh lẽo.