Dược Sư Phế Vật: Cuồng Đế Bá Sủng Tiểu Dược Phi

Chương 2: Dụ dỗ

Nghĩ lại thì từ khi đến đây, nàng luôn chỉ có một mình, không có ai trò chuyện cùng, cũng không có người đồng hành, nhiều lúc cảm thấy cô đơn lạc lõng. Vật nhỏ này đáng yêu như vâỵ, vậy để nó bầu bạn bên người đi.

Trong chốc lát, nàng hạ quyết tâm giữ vật nhỏ này bên người và dốc lòng dạy dỗ, biết đâu sau này nó sẽ trở thành con thú mạnh mẽ, có thể bảo vệ chủ nhân, biết làm ấm giường, còn có thể đánh ma thú thì sao?

Quan trọng hơn là, chẳng phải mỗi vai chính trong tiểu thuyết đều có ma sủng sao? An Nhiên mỉm cười bế Phấn Đoàn lên, nói: “Ngươi có đồng ý làm ma sủng của ta không?”

Thấy nó không có phản ứng, nàng tiếp tục nói: “Ta cho ngươi cơ hội lựa chọn. Nếu không muốn thì kêu hai tiếng, nếu đồng ý thì ngoan ngoãn ở trong lòng ta, đừng cử động.”

Nhìn thấy vật nhỏ như cũ vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, An Nhiên nói: “Đây là ngươi tự nguyện, ta không ép buộc ngươi. Được rồi, vậy thì ta sẽ đặt tên cho ngươi. Nhìn ngươi mềm mềm, phấn nộn mềm mại như viên thịt nhỏ, gọi ngươi là Phấn Đoàn đi! Nếu không đồng ý thì kêu một tiếng.”

“…”

“Hắc hắc. Phấn Đoàn này, về sau ngươi phải làm một vật nhỏ ngoan ngoãn nhé~”Nàng nhìn chằm chằm vào viên thịt nhỏ trong lòng mình, mắt sáng lên. Nếu sau này không có thịt ăn, đem vật nhỏ này đi nướng cũng là một lựa chọn không tồi.

Về Phấn Đoàn, vật nhỏ này cũng khá là xui xẻo. Cách đây không lâu, khi còn ở trong trứng, vô duyên vô cớ phải chịu 1 trận va chạm. Trứng nứt ra, không có biện pháp nào khác, bản năng thôi thúc nó liều sống liều ch-ết mà bò ra khỏi trứng.

Nó đói đến mức ngực dán vào lưng, thật vất vả ăn hết vỏ trứng để giảm bớt cơn đói. Một lúc sau, nó ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng. Không tự chủ được, nó bò theo nơi mùi thơm phát ra. Nhưng vì mới nở ra không lâu, bốn chân nó còn nhỏ chưa bò được, mắt cũng chưa mở ra, thoạt nhìn giống như con trùng nhỏ đang bò về nơi có thức ăn.

Ai mà ngờ rằng, còn chưa được thưởng thức mỹ vị thức ăn, nó đã mơ mơ màng màng trở thành ma sủng của con người!

Tuy vừa mới nở ra không lâu, nhưng sức ăn của Phấn Đoàn cũng rất lớn. Khi đó nó chỉ lớn bằng lòng bàn tay của An Nhiên, lại không có răng, vậy mà còn cố gắng nuốt một con cá lớn vào bụng!

Phải biết rằng dù như thế nào đi nữa, con cá này cũng là một ma thú cấp 1. Trên đầu nó có 3 cái sừng, vậy mà bị một vật nhỏ mới sinh ăn sạch sẽ, không chừa một cái sừng nào!

Kể từ ngày đó, An Nhiên cảm thấy hối hận, biết vậy chẳng cho nó ăn con cá đó. Thật là quá khổ rồi! Đây rõ ràng không phải là ma sủng, đây là dạ dày vương mà!

An Nhiên cuối đầu nhìn vật nhỏ mình đã nuôi thời gian qua, cảm thấy bất đắc dĩ. Đã nuôi nó một thời gian nên nàng cũng có cảm tình, không nỡ bỏ nó. Thôi thì cứ nuôi đi, chuyện tương lai sau này hẵn tính, tới đâu hay tới đó đi.

An Nhiên ôm Phấn Đoàn bắt đầu hành trình của mình.

Sở dĩ An Nhiên phải ôm vật nhỏ này mà không thả xuống là có nguyên nhân. Ngoại trừ việc tránh để nó ăn bậy, nàng cảm thấy nó rất có linh tính, có thể hiểu được con người nói gì.

Giống như bây giờ, Phấn Đoàn đang dùng chân nhỏ nâng cọng cỏ trong chân lên, đưa đến trước mặt An Nhiên. Đôi mắt lấp lánh nhìn nàng như muốn hỏi: “Đây là cái gì?”

An Nhiên nhìn thấy phản ứng này, mỉm cười sờ đầu nó, nói: “Cái này là Tử Diệp Thảo. Nó có thể lưu thông khí huyết, đồng thời loại bỏ khí huyết bị ứ đọng, giảm đau, là một loại dược liệu bổ trợ.”

Nhìn An Nhiên nói rõ ràng mạch lạc, đầu nhỏ gật gật theo, như là hiểu những gì nàng đang nói.

Sau khi An Nhiên nói xong, nó vội vàng nhét Tử Diệp Thảo vào miệng mình. Tuy không hiểu An Nhiên nói gì, nhưng nó có thể biết được cỏ này ăn có ngon hay không.

Cứ như vậy, mỗi khi nghe An Nhiên nói xong một loại thảo dược, nó liền cầm lên ăn. Dù sao thì nó cũng nghe không hiểu, lại không được ăn cá, thôi thì cứ ăn những thảo dược này đi.

Nhìn thấy phản ứng của nó, An Nhiên không khỏi bật cười.

Khi phát hiện ra không gian tùy thân, nàng đã tìm thấy những vật dụng cần thiết hàng ngày, dường như do nguyên chủ mang theo. Gồm những đồng tiền xu rải rác và nhiều trang sức trông khá sang trọng. Còn có những y phục hoa lệ đang để bừa bộn trong 1 góc.

Có rất nhiều sách cổ trong không gian, chẳng hạn như «Bách khoa toàn thư về dược liệu sơ cấp», «Giới thiệu về Đại lục Tú Nguyên», …

Khi nhàn rỗi thì việc đọc sách cũng khá tốt. Trước đây khi đọc «Bách khoa toàn thư về dược liệu sơ cấp», nàng đã vô tình hình thành thói quen trong quá trình nuôi dưỡng Phấn Đoàn. Phải nói là phương pháp này vẫn rất hiệu quả.

Bất tri bất giác, một người một thú đi bộ rất lâu. Nhìn mặt trời gay gắt, An Nhiên biết rằng đã đến giữa trưa rồi. Sau đó nàng thấy ánh mắt khao khát của vật nhỏ trong lòng đang nhìn chằm chằm nàng.

Nuôi một con ma sủng có thể ăn mọi thứ, mỗi ngày đều ăn ăn ăn. Thật là chịu không nổi mà! Nàng lắc đầu, tìm một nơi tương đối rộng, buông Phấn Đoàn xuống và bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.

Nàng tìm củi khô, nhóm lửa, lấy cá từ trong không gian ra. Cạo bỏ mang cá, mổ bụng và lấy nội tạng cá, làm sạch tất cả. Một loạt động tác liền mạch lưu loát. Sau đó liền xiên cá và bắt đầu nướng.

Phấn Đoàn ngồi bên cạnh, đôi mắt nhỏ của nó nhìn chằm chằm không chớp, như sợ cá bỏ trốn.

An Nhiên vừa giận vừa buồn cười, vỗ đầu nó: “Đừng lo lắng, khi nào cá chín ta sẽ cho ngươi ăn, nó không trốn được đâu.”

Nghe được lời này, Phấn Đoàn gật gật đầu nhỏ. Nhưng ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào con cá đang được nướng.

“Ngao ô ~” Ta biết, Ta biết.

Buổi chiều yên bình tại một nơi nào đó trong rừng rậm Ma Thú. Một người yên lặng nướng cá, một thú yên lặng chờ, nhìn qua có sự ăn ý đáng kinh ngạc.

Thời gian trôi qua từng chút, An Nhiên nghe thấy xa xa có âm thanh ầm ĩ. Thậm chí mặt đất dưới chân cũng rung chuyển nhẹ. Nàng đã thấy chuyện này xảy ra rất nhiều.

Thực ra đó là trận chiến sinh tử giữa hai ma thú cao cấp. Có thể là vì tranh giành lãnh thổ hoặc bạn đời. Nghe âm thanh thì có vẻ cách đây khá xa, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì nên nàng cũng không chú ý nhiều.

Nhưng không ngờ rằng âm thanh ầm ầm không hề dừng lại, mà càng lúc càng lớn hơn?

Theo bản năng, An Nhiên ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, cát và đá bay về phía Tây. Nơi trận chiến quét qua, cây cối đều gãy rạp. Thanh thế ngày càng mãnh liệt đang hướng về phía nàng.

Cảnh báo trong lòng An Nhiên vang lên ngay lập tức, nàng quyết định nhanh chóng. Tay trái xách Phấn Đoàn đang thèm nhỏ dãi nhìn cá nướng, vội vàng lao sang một bên.

Trùng hợp là trận chiến ngừng ngay nơi An Nhiên vừa nghỉ ngơi.

Chỉ nghe "Bùm" một tiếng, một vật nặng rơi xuống đất. Khi bụi tan đi, An Nhiên cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt thật của vật này. Mà cũng không hẳn là như vậy, vì nàng đã không thể nhìn ra đây rốt cuộc là cái thứ gì?

Cơ thể dài khoảng 8 thước, toàn thân không còn nơi nào nguyên vẹn. Khắp người đều chảy máu, cơ thể liên tục co giật, không biết còn sống hay ch-ết. Ánh sáng màu tím nhạt xung quanh cơ thể cũng đang nhạt dần.

**8 thước = 1m8.

An Nhiên nhìn thấy cảnh này, toàn bộ da đầu đều tê dại, tay nàng vô thức ôm chặt Phấn Đoàn.

“Trời ơi! Thâm thù đại hận đến mức nào mới có thể tàn nhẫn như vậy?”

Phấn Đoàn nhìn thấy cảnh này, vô thức hừ một tiếng. Nuốt một ngụm nước bọt, nhìn qua có vẻ ăn rất ngon~.

Gió dần ngưng lại, mọi thứ dường như khôi phục lại trạng thái ban đầu. Nhưng sự hỗn loạn trên mặt đất như nhắc nhở An Nhiên, tất cả vừa xảy ra là thật, không phải mơ.