Sau khi rời giường, Ngôn Hề tranh thủ quan sát Cố gia trang. Kiến trúc nơi này hoàn toàn khác biệt với thời đại của nàng. Trước mắt là một vùng quê yên bình, phần lớn là những ngôi nhà ngói thấp tầng, chỉ lác đác vài ngôi nhà hai tầng. Cố gia cũng ở trong một căn nhà ngói ba gian, đủ cho cả gia đình sinh hoạt. Gian chính và phòng phía đông là nơi ở của cha mẹ, ba anh em trai ở chung trong phòng phía tây, còn Ngôn Hề được sắp xếp ở gian nhỏ phía đông.
Phía đông Cố gia có một ngôi miếu nhỏ, hèn chi sáng sớm nàng nghe thấy tiếng chuông vọng lại.
Lúc dùng bữa sáng, Ngôn Hề tranh thủ quan sát cách ăn mặc của mọi người trong nhà. Quần áo thời này tuy không đẹp mắt như nàng từng biết, nhưng rất gọn gàng và thực tế. Đặc biệt, việc phụ nữ ở đây cũng có thể mặc quần khiến nàng không khỏi bất ngờ.
Cố gia tuy không giàu có, nhưng nhà cửa được dọn dẹp sạch sẽ. Các con cái ăn mặc gọn gàng, tươm tất, cho thấy Điền Tam Thải – mẹ của ba anh em – là một người siêng năng và tháo vát. Cố ba ba (cha của họ) là người chăm chỉ và có tay nghề, thường dẫn dắt vài người thợ xây dựng nhà cửa hoặc nhận thêm công việc ở công trường. Theo lý thuyết, một gia đình như vậy đáng lẽ phải sống khá giả, nhưng vì cả bốn đứa con đều đi học nên chi tiêu rất lớn. Lão đại còn đang học ở huyện thành, mà Điền Tam Thải là người muốn con cái không thua kém ai. Bà sợ con trai bị người khác coi thường nên luôn cố gắng để lão đại ăn mặc tươm tất. Cả nhà phải tiết kiệm từng đồng, tính toán chi li, thậm chí bẻ một đồng tiền thành ba phần cũng để lo cho các con được học hành tử tế.
Ngôn Hề nhìn qua dáng vẻ của cả nhà, ai nấy đều có ngoại hình không tệ. Cố ba ba cao lớn, rắn rỏi, mang nét đặc trưng của một người lao động khỏe mạnh. Cố mụ mụ thì phúc hậu, dáng người cân đối, tuy làn da hơi thô ráp do làm việc nhà nông, nhưng nếu được chăm chút thêm, chắc chắn sẽ rất ưa nhìn. Ba người con trai của Cố gia, mỗi người một vẻ. Lão đại thì điềm đạm, anh tuấn; lão nhị có nét đào hoa, hơi tinh nghịch; lão tam còn trẻ, nét mặt chưa hoàn toàn trưởng thành nhưng cũng đủ thấy sau này sẽ là một chàng trai sáng sủa.
Chỉ là…….
Ngôn Hề khẽ nhíu mày. Theo lý thuyết, vận mệnh của năm người trong Cố gia vốn không tồi. Cố ba ba dù chỉ là một nhà thầu nhỏ, nhưng Cố mụ mụ lại có tướng vượng phu, một sự kết hợp đáng lẽ sẽ mang lại cuộc sống ổn định, dù không đại phú đại quý thì cũng phải đủ đầy, an nhàn. Dẫu rằng nhà có đông con, gia cảnh cũng không đến mức túng thiếu như hiện tại.
Cố gia tam tử (ba người con trai nhà họ Cố) vốn nên có tương lai xán lạn, nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược. Nhìn từ tướng mạo:
Lão đại tuy có năng lực, nhưng sẽ gặp phải tiểu nhân hãm hại, thậm chí vướng vào lao ngục.
Lão nhị mang mệnh tai họa liên miên, cuộc đời lắm lần gặp nguy hiểm. Dù nhờ mệnh cứng nên tránh được các đại họa, nhưng lại không ngừng gặp những tai ương nhỏ: hoặc mất tay, hoặc bị phá tướng. Tai nạn dồn dập đến mức hao tổn cả phúc khí, cuối cùng đột tử nơi đất khách quê người.
Lão tam thì càng không cần nhắc đến. Trong ba anh em, mệnh của lão tam là kém nhất, lại dễ gặp tai bay vạ gió. Theo tướng mạo, hắn không sống qua được tuổi 18.
Ba người con trai, không người nào có kết cục tốt: kẻ thì đột tử, người vào tù. Nữ nhi duy nhất của Cố gia lại là một đứa trẻ ngốc nghếch, chẳng giúp được gì. Với tình cảnh ấy, ngày tháng của Cố gia cha mẹ chắc chắn chẳng thể an nhàn.
Từ tướng mạo mà xét, Cố ba ba sẽ gặp nạn, và tai họa ấy có liên quan đến kim loại. Có lẽ, ông sẽ gặp tai nạn ở công trường, mà nơi đó một khi xảy ra chuyện thì kết cục thường rất thảm khốc. Về phần Cố mụ mụ, bà sẽ vô ý ngã xuống nước mà mất mạng.
Cả nhà đều có kết cục đột tử! Thật kỳ lạ, chẳng phải quá trùng hợp hay sao? Tướng mạo của người Cố gia vốn không tồi, nhưng vận mệnh lại bị kẻ khác cố tình thay đổi. Rõ ràng, có người đã dùng thủ đoạn nham hiểm để hãm hại, muốn đoạn tuyệt hậu duệ của Cố gia!
Nghĩ đến bản thân, vốn là Cố Ngôn Hề nên có cuộc đời thuận buồm xuôi gió, nhưng lại bị biến thành một đứa trẻ ngốc nghếch, Ngôn Hề không khỏi dâng lên một nỗi tức giận, nuốt không trôi được cơn giận này.
Từ việc Cố Ngôn Hề rơi xuống nước, có thể thấy rõ người đã động tay động chân lên vận mệnh của Cố gia đã bắt đầu ra tay. Và lần này, dường như đến lượt lão nhị, Cố Gia Trạch.
“Ngôn Hề, sức khỏe con mới hồi phục, ở nhà nghỉ ngơi vài ngày đi. Mấy hôm nữa rồi cùng anh hai đến trường học lại, được không?”
Ngôn Hề nghe vậy mới biết, dù trước đây Cố Ngôn Hề có ngu dại, nhưng Cố mụ mụ vẫn quyết tâm cho nàng đến trường. Một phần là hy vọng việc học có thể giúp ích cho đầu óc, phần khác vì ở trường có giáo viên trông nom, giảm nguy cơ xảy ra chuyện không may.
“Con biết rồi, mẹ!”
Đối với cuộc sống hiện đại này, Ngôn Hề vẫn còn nhiều điều chưa quen thuộc, cần thời gian để tìm hiểu. Vì vậy, ở nhà thêm vài ngày cũng là lựa chọn hợp lý.
Ngôn Hề quay sang hỏi: “Anh hai, hôm nay anh đi học à?”
Nghe nàng nói chuyện rành rọt, giống người bình thường, cả nhà không khỏi ngạc nhiên và có chút lạ lẫm.
“Ừm,” Cố Gia Trạch đáp ngắn gọn.