Miêu Duyệt quay người lại, đối mặt với Lang Trạch, lo lắng hỏi: "Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Em hình như nghe thấy có người đang khóc."
Lang Trạch lắng tai nghe, rồi cười đầy ẩn ý, "Em nghe kỹ lại xem."
Lúc này, âm thanh đã lớn hơn một chút, đúng là có người đang khóc, nhưng đó rõ ràng là tiếng của thú nhân giống cái và giống đực đang "làm chuyện ấy", thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng thở dốc và rêи ɾỉ, vô cùng ái muội.
Dù sao buổi tối cũng không có hoạt động giải trí nào khác, lại vừa trải qua những ngày tháng thiếu thốn sau mùa đông lạnh giá, các thú nhân lại nảy sinh ý định sinh con đẻ cái.
Miêu Duyệt cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra ở hang bên cạnh, cậu vừa mới trưởng thành không lâu, chưa từng trải qua chuyện này, nhất thời xấu hổ đỏ mặt, vùi đầu vào lòng Lang Trạch.
Đây chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao... Lang Trạch ghé sát vào tai Miêu Duyệt, nói với giọng điệu có chút thần bí: "Tiểu Duyệt, em có biết... thú nhân giống đực với giống đực cũng có thể làm chuyện này."
Giống đực với giống đực... Miêu Duyệt lập tức nghĩ đến mình và Lang Trạch, mơ hồ hiểu ra điều gì đó, mặt đỏ bừng. Cậu che mặt, có chút luống cuống hỏi: "Thật sao?"
"Đương nhiên." Lang Trạch tiếp tục "dẫn dắt": "Giống đực với giống đực cũng có thể kết đôi, trước kia anh đã từng gặp rồi."
"Tiểu Duyệt có thấy phản cảm không? Có nghĩ rằng họ không nên ở bên nhau không?"
Miêu Duyệt nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, giọng nói có chút khàn: "A Trạch thấy thế nào?"
"Anh thấy, chỉ cần yêu nhau là có thể ở bên nhau." Nói rồi Lang Trạch từ từ siết chặt cánh tay đang ôm eo Miêu Duyệt, hai người hoàn toàn dính vào nhau.
Cảm nhận được hơi ấm của đối phương, Miêu Duyệt có chút bối rối. Tuy ngày thường họ thường xuyên ôm nhau, nhưng bây giờ dường như có gì đó khác biệt. Mặt cậu càng nóng hơn, hơn nữa còn cảm thấy có gì đó đang sôi sục trong cơ thể.
"Em, em cũng nghĩ vậy." Miêu Duyệt lắp bắp đáp, nhưng vẫn không thoát khỏi vòng tay của Lang Trạch, ngoan ngoãn để hắn ôm.
Hai người gần gũi đến mức có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim của nhau. Tiểu gia hỏa tim đập loạn xạ, Lang Trạch vui vẻ dùng cằm cọ xoa mái tóc của cậu.
Đột nhiên, Lang Trạch cảm thấy mình vừa chạm vào thứ gì đó mềm mại, rõ ràng không phải tóc.
Hắn cúi đầu nhìn, trên đầu tiểu gia hỏa vậy mà lại mọc ra hai chiếc tai mèo lông xù màu đen. Dưới ánh trăng, Lang Trạch thậm chí còn có thể nhìn thấy đôi tai hơi ửng hồng, rõ ràng là tai của tiểu gia hỏa khi ở hình thú.
Sững sờ một lúc, Lang Trạch nhìn về phía sau Miêu Duyệt, quả nhiên, một cái đuôi mèo đen vụt qua, nhưng khi hắn nhìn kỹ lại thì cả tai mèo và đuôi mèo đều đã biến mất.
Chẳng lẽ là hắn hoa mắt?
Miêu Duyệt đã bình tĩnh lại sau cảm xúc kích động vừa rồi. Phản ứng vừa nãy đã nói rõ với cậu một điều: Cậu thích Lang Trạch, thích đến mức muốn trở thành bạn lữ của hắn.
Vậy thì từ nay về sau, cậu phải theo đuổi Lang Trạch!
Nghĩ vậy, cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn, Lang Trạch bắt gặp ánh mắt của cậu, mỉm cười dịu dàng. "A a a! A Trạch đẹp trai quá!" Miêu Duyệt lại vùi đầu vào lòng hắn, "A Trạch là của em!"
Không thể để A Trạch bị người khác cướp mất! Miêu Duyệt quấn chặt tay chân lên người hắn, biến thành mèo bám người.
Vất vả lắm mới đợi được Miêu Duyệt ngủ, Lang Trạch thở phào nhẹ nhõm. Âm thanh từ hang bên cạnh vẫn tiếp tục, nếu tiểu gia hỏa còn thức, hắn không chắc mình có thể nhịn được nữa.