Mỗi Một Đời Đều Có Thể Nhặt Được Tiểu Khá Ái

Thế Giới 1 - Chương 12: Thế giới thú nhân

Lang Trạch đau lòng muốn chết, "Sao lại không đáng yêu chứ? Chân ngắn nhỏ xinh xắn thế này cơ mà, là bọn họ không biết thưởng thức."

"Hu hu... Bọn họ còn chê em yếu ớt, nói em ngay cả giống cái cũng đánh không lại, còn đuổi em đi..." Miêu Duyệt cọ cọ vào người hắn, như một chú mèo con đang làm nũng, tủi thân đến muốn ngất.

"Không sao, sau này có anh rồi. Lần sau gặp lại bọn họ, anh sẽ giúp em trút giận, được không?"

"Vâng... Còn có hùng phụ thư phụ của em nữa, cũng xấu xa..."

Kiên nhẫn nghe tiểu gia hỏa mè nheo kể lể, Lang Trạch càng thêm đau lòng: "Ừm, bọn họ đều là thú nhân xấu, ngoan nào, Tiểu Duyệt đừng buồn nữa nhé, không đáng để buồn vì những thú nhân xấu xa đó đâu."

Miêu Duyệt khựng lại một chút, giọng nói có thêm chút ngại ngùng: "Anh... vừa gọi em là gì?"

Vô tình gọi ra cách xưng hô trong lòng, Lang Trạch cũng mặc kệ, xoa đầu tiểu gia hỏa, ánh mắt dịu dàng: "Sau này gọi em là Tiểu Duyệt, được không?"

Thú nhân thường gọi nhau bằng tên, cách xưng hô đặc biệt này thể hiện sự thân mật giữa hai người.

"Được, được ạ." Miêu Duyệt không còn buồn nữa, đỏ mặt mềm mại yêu cầu: "Anh gọi lại một lần nữa đi."

Gọi bao nhiêu lần cũng được. Lang Trạch ghé sát vào tai tiểu gia hỏa, hạ giọng nói: "Tiểu Duyệt?"

Giọng nói trầm thấp của Lang Trạch khiến tai Miêu Duyệt tê dại, cậu có chút mất tự nhiên quay đầu đi, tim đập thình thịch, "Vậy... sau này em gọi anh là A Trạch được không?"

"Được, Tiểu Duyệt gọi anh thế nào anh cũng thích." Nhưng không hiểu sao, cách xưng hô này lại khiến Lang Trạch có cảm giác quen thuộc, giống như vừa nghe thấy tên Miêu Duyệt là hắn đã muốn gọi cậu là Tiểu Duyệt vậy.

Không nghĩ ra thì thôi, thấy tiểu gia hỏa đã hết buồn, Lang Trạch liền bế cậu lên, chuẩn bị mang theo con mèo bám người này về nhà.

Miêu Duyệt tiếp tục bám trên người Lang Trạch, không định xuống dưới. Nhìn đàn cá đang bơi lội tung tăng trong hồ nước, cậu đột nhiên cảm thấy rất tự tin.

"Một con cá nhỏ cũng dám bắt nạt ta sao? Hừ hừ, hôm nay sẽ ăn thịt ngươi!"

Nhẹ nhàng kéo tóc Lang Trạch, Miêu Duyệt làm nũng: "A Trạch, hôm nay chúng ta ăn cá được không?"

Lang Trạch nhớ đến dáng vẻ bắt cá của tiểu gia hỏa, hiểu ra vấn đề. Hắn bế tiểu gia hỏa đến bên hồ nước, cười hỏi: "Vừa nãy Tiểu Duyệt muốn bắt con cá nào?"

Miêu Duyệt ngượng ngùng xòe bàn tay vừa dùng để bắt cá ra rồi lại nắm lại, sau đó chỉ vào một con cá to béo, mắt sáng long lanh: "Là con này!"

Nghĩ đến hình thú nhỏ xíu của Miêu Duyệt, rồi lại nhìn con cá to bằng hai con mèo đen kia, Lang Trạch không nhịn được ho khan một tiếng, cố gắng không cười thành tiếng.

Đặt con mèo bám người xuống, Lang Trạch hiện ra vuốt sói, dễ dàng bắt được con cá chỉ bằng một cú vồ, còn tiện tay tóm thêm mấy con cá khác. Miêu Duyệt vui vẻ tìm một sợi dây leo xâu tất cả cá lại, đây đều là cá A Trạch giúp cậu bắt được!

Nhìn Miêu Duyệt vui vẻ như vậy, Lang Trạch lại cảm thấy xót xa. Nghe nói tộc mèo thích ăn cá nhất, nhưng tiểu gia hỏa lại không bắt được, chắc hẳn cậu rất buồn. Sau này hắn nhất định sẽ để tiểu gia hỏa muốn ăn cá lúc nào cũng có cá ăn.