Mỗi Một Đời Đều Có Thể Nhặt Được Tiểu Khá Ái

Thế Giới 1 - Chương 2: Thế giới thú nhân

Bộ lạc Đoàn Kết của hắn là một bộ lạc nhỏ bình thường, nhưng khác với những bộ lạc chỉ gồm một tộc thú nhân, bộ lạc của họ được tạo thành từ nhiều tộc thú nhân khác nhau, nằm giữa rừng Nam Qua, dựa núi gần sông, mọi người sống hòa thuận với nhau.

Thú nhân của bộ lạc Đoàn Kết không nhiều, vu y kiêm luôn nhiệm vụ tế lễ. Tên của các thú nhân trẻ tuổi trong bộ lạc đều do ông đặt, thường là tên loài vật tương ứng thêm một chữ. Tuy vu y nói làm vậy để dễ phân biệt, nhưng Lang Trạch luôn cảm thấy ông chỉ là lười.

Có lẽ đây là sự đồng cảm giữa những người lười biếng với nhau chăng?

Không kịp báo trước, Lang Trạch trực tiếp ôm thú nhân xông vào chỗ ở của vu y, sốt sắng kêu lên: "Vu y đại nhân, mau, giúp ta xem cậu ấy với!"

Vu y đang phân loại thảo dược giật mình vì vẻ mặt nghiêm trọng của Lang Trạch, cứ tưởng xảy ra chuyện gì lớn, vội vàng đứng dậy xem xét.

Thấy Lang Trạch nhẹ nhàng đặt thú nhân trong lòng xuống, vu y còn tưởng là thú nhân giống cái nào bị thương, trong lòng không khỏi toát mồ hôi. Bộ lạc của họ có rất ít thú nhân giống cái mà giống cái yếu ớt lại mãnh mai, y thuật của ông cũng có hạn, nếu họ bị bệnh thì rất khó cứu chữa.

Kết quả...

Vu y mặt không cảm xúc thoa thảo dược cầm máu lên vết thương cho thú nhân giống đực trên giường đá. Lang Trạch đứng bên cạnh sốt ruột hỏi: "Cậu ấy thế nào rồi?"

Vu y liếc xéo hắn một cái: "Không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi."

Sức khỏe của thú nhân giống đực rất tốt, chỉ vài vết thương ngoài da, tự nằm nghỉ ngơi mười ngày cũng có thể khỏi hẳn.

"Vậy sao cậu ấy còn chưa tỉnh?"

"Vì quá mệt nên ngủ thϊếp đi thôi!" Vu y chưa từng thấy Lang Trạch ngốc nghếch như vậy bao giờ, cảm thấy hơi buồn cười, liền đưa thảo dược cần dùng cho Lang Trạch, cười nói: "Được rồi, đưa cậu ấy về đi, mỗi ngày thay thuốc một lần, vài hôm là khỏi."

Nghĩ đến dáng vẻ của thú nhân kia, vu y lại nghi ngờ hỏi: "Đây là ai vậy? Hình như ta chưa từng gặp cậu ta."

Phải biết rằng, thú nhân ít nhiều gì cũng sẽ có chút tật xấu ( bệnh), ông làm vu y đã mấy chục năm, gần như đã gặp qua tất cả thú nhân trong bộ lạc rồi.

Lang Trạch cẩn thận ôm người kia vào lòng, cứ như đang ôm một thú nhân giống cái vậy, nhẹ nhàng và nâng niu.

"Cậu ấy chắc là thú nhân của bộ lạc khác, nhưng xung quanh không có ai khác, lại còn bị thương, nên ta đã cứu cậu ấy về."

"Một thú nhân đơn độc?" Vu y nhíu mày, "Vậy cậu định làm sao? Biết đâu cậu ta là thú nhân lưu lạc thì sao?"

Thú nhân lưu lạc là những kẻ bị bộ lạc đuổi đi, hoặc là phạm phải lỗi lớn như phản bội bộ lạc, hoặc là quá yếu đuối không săn được mồi. Tóm lại, đều là những thú nhân có vấn đề.

"Ta muốn giữ cậu ấy lại, bất kể cậu ấy có phải thú nhân lưu lạc hay không." Ánh mắt Lang Trạch kiên định, "Ta sẽ đi nói chuyện với tộc trưởng."

...

Phần lớn thú nhân của bộ lạc Đoàn Kết đều sống trong hang động. Thế giới thú nhân rất đơn giản, ai mạnh người đó làm chủ, được hưởng đãi ngộ tốt hơn.

Vì vậy, Lang Trạch vốn chỉ muốn sống an nhàn cũng phải ngoan ngoãn dẫn đội đi săn, thường xuyên thể hiện sức mạnh của mình, mới có tư cách ở trong cái hang rộng rãi, sáng sủa này.

Nhưng cũng giống như những thú nhân giống đực độc thân khác, trong hang động của Lang Trạch ngoài những vật dụng cần thiết ra thì sạch sẽ đến mức không có gì thừa thãi.

Sâu trong hang động có một hốc nhỏ, là nơi Lang Trạch ngủ mỗi đêm.

Bước vào trong hang, nhìn chỗ ngủ chỉ được trải một lớp rơm rạ đơn giản của mình, Lang Trạch lần đầu tiên cảm thấy không hài lòng với tính cách lười biếng của bản thân.

Hắn lục tung đống đồ lặt vặt của mình, tìm ra một tấm da thú hoàn chỉnh và thoải mái, cẩn thận trải lên lớp rơm, rồi đặt thú nhân đang ngủ say trong lòng lên trên.

Cảm nhận được lớp lông mềm mại bên dưới, Duyệt vô thức dụi mặt vào, ngủ say hơn.