Khi cơn bão đến, Lương Nhiên đang thực hiện buổi thí nghiệm giải phẫu cuối cùng trong ngày tại sở nghiên cứu.
Cô đã làm việc liên tục với cường độ cao suốt mười hai tiếng đồng hồ, nhưng khuôn mặt không hề lộ vẻ mệt mỏi, thậm chí thần thái còn có phần phấn khích. Nhân lúc con quái vật tiếp theo đang được đưa lên bàn mổ, cô xoay người, vận động đôi vai đã hơi cứng đờ và nhẹ nhàng hỏi:
“Đã đến con người cá tươi mới đó chưa?”
Trợ thủ không trả lời ngay lập tức.
Lương Nhiên cao giọng hơn: “Tôi nói…”
“Là con dị chủng bò trườn lưỡng cư thì đúng hơn?”
Câu nói này vang lên lớn tiếng, khiến trợ thủ giật mình tỉnh khỏi trạng thái mơ màng.
Cậu ta đứng thẳng dậy một cách lúng túng: “Vâng, đúng vậy, tôi vừa ra ngoài xử lý con quái vật đó.”
“Theo yêu cầu của cô, tôi đã phá hủy khoang phát âm của nó từ xa, tứ chi và đầu cũng đã bị cố định bằng khóa cơ khí, nhưng để đảm bảo an toàn, tôi đã dùng máy xuyên xương để ghim chặt vây và đuôi của nó. Như vậy nó chắc chắn sẽ không…”
Lương Nhiên cắt ngang câu nói khoe khoang ngu ngốc: “Ai bảo cậu tự ý hành động như vậy?”
Giọng cô có phần không vui.
Ba ngày trước, trợ thủ của cô đã bị một con dị chủng nhện ký sinh và bị đội thi hành án bắn thành cái sàng. Cơ sở đào tạo nhân tài của thành chính đã sớm không còn người rảnh rỗi, sau một hồi tìm kiếm mới cử được cho cô một tay mơ.
Trong thời đại tận thế, nghiên cứu viên vô cùng khan hiếm, các trường hợp nghiên cứu viên bị quái vật ký sinh trong thí nghiệm không đếm xuể. Những người sống sót không chỉ cần tay nghề giỏi mà còn phải can đảm, tỉ mỉ và cực kỳ may mắn. Vì vậy, không ai muốn làm nghề này. Hiện tại, phần lớn nhân sự trong sở nghiên cứu đều bị điều chuyển từ các lĩnh vực khác một cách cưỡng bức, hoàn toàn là kiểu không trâu bắt chó đi cày, chỉ có thể đảm nhận những công việc hỗ trợ đơn giản nhất.
Lương Nhiên hiểu điều này, nên yêu cầu duy nhất của cô với trợ thủ là phải nghe lời. Nhưng rõ ràng, tay mơ này ngay cả phẩm chất cơ bản nhất cũng không có. Cậu ta sợ đến mức chỉ cần quái vật liếc mắt một cái cũng nghĩ mạng mình sẽ không giữ nổi, thậm chí còn muốn gϊếŧ chết nó ngay từ bên ngoài phòng thí nghiệm.
Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Lương Nhiên, cậu trợ thủ run rẩy ngậm chặt miệng.
Một lát sau, cậu ta rụt rè giải thích: “Thật ra tôi vốn học chuyên ngành trồng cây không cần đất. Tôi thực sự… móng vuốt của nó rất sắc, miệng lại hôi khủng khϊếp. Nếu bị nó ăn thịt, thà tôi chết đuối lặp đi lặp lại trong cống ngầm còn hơn, tôi tôi tôi…”