Lý chưởng quầy là người tinh khôn, lập tức sai tiểu nhị dẫn Trương nhị thiếu gia đến phòng riêng để đọc thoại bản. Trương nhị thiếu gia vừa đi, Lý chưởng quầy liền vội vàng tìm người nộp bản thảo, may mà trí nhớ hắn không tệ, còn nhớ người nọ nói muốn ở lại thư phường xem sách.
Tô Du không ngờ thoại bản của mình lại lọt vào mắt xanh của Trương nhị thiếu gia, đây quả là một bất ngờ lớn đối với hắn. Nếu không, đợi thư phường duyệt xong, không biết đến bao giờ mới có kết quả, biết đâu lại bị người ta vứt xó không thèm đoái hoài. Có kết quả càng sớm, hắn càng sớm có thu nhập.
(Thoại bản trong truyện chỉ là cái cớ thôi, nhân vật chính sẽ không viết mãi đâu, trọng tâm vẫn là thăng cấp đánh quái, đổi map các kiểu, nên mọi người đừng hiểu lầm nhé.)
Chương 3: Phi Hoa thư phường
Thấy Lý chưởng quầy tìm người, Tô Du chủ động bước ra: “Lý chưởng quầy, ngài đang tìm ta sao?”
“Ngươi là người vừa nộp bản thảo? Ngươi chính là Tiêu Dao tán nhân?”
“Đúng vậy, Tiêu Dao tán nhân chính là bút danh của ta.”
“Vậy chúng ta ra ngoài kia nói chuyện được chứ?” Thái độ của Lý chưởng quầy đã khách sáo hơn rất nhiều.
“Được.” Tô Du cười tủm tỉm, La Nhạc cũng vui mừng thay Tô ca ca.
Trong một phòng riêng khác, Lý chưởng quầy cười tủm tỉm giới thiệu cho Tô Du về quy mô của Phi Hoa thư phường. Tô Du lúc này mới biết La Nhạc chỉ nắm được thông tin hạn chế. Phi Hoa thư phường rất lớn, nói theo cách của Trái Đất thì đây là một chuỗi cửa hàng, có rất nhiều chi nhánh ở các nơi. Nói cách khác, một khi được kiểm chứng là thoại bản của Tô Du được yêu thích, nó sẽ được phát hành ở tất cả các chi nhánh khác. Nếu còn tốt hơn nữa, nó sẽ được chế tác thành ngọc giản, quảng bá đến giới tu sĩ, giúp Tô Du trở thành bậc thầy thoại bản nổi tiếng khắp giới tu chân.
“Tô công tử chắc cũng biết danh tiếng của Liễu Mộc đạo nhân trong Phi Hoa thư phường chúng ta, ông ấy không chỉ nổi tiếng ở Lan Ninh Thành đâu, thoại bản của Liễu Mộc đạo nhân còn có tiếng tăm lừng lẫy trong giới tu sĩ.”
Trên mặt Tô Du lộ rõ vẻ kích động và mong đợi, tất nhiên là diễn cho Lý chưởng quầy xem. Lý chưởng quầy đã vẽ ra cho hắn một cái bánh vẽ to như vậy, hắn đương nhiên phải có phản ứng chứ, nếu không vở kịch này làm sao tiếp tục được? Cũng giống như ở kiếp trước, biên tập viên của trang web vẽ ra cho ngươi viễn cảnh một cuốn sách thành thần, thu nhập hàng chục triệu, thậm chí hơn, rồi cưới được bạch phú mỹ vậy.
“Tô công tử thật sáng suốt khi lựa chọn Phi Hoa thư phường chúng ta. Chỉ cần Tô công tử ký hợp đồng với chúng ta, chúng ta sẽ giúp Tô công tử quảng bá thoại bản. Thành tích càng tốt, thu nhập càng cao.”
Tô Du nói: “Cho ta xem qua hợp đồng được không?”
Lý chưởng quầy luôn cảm thấy vị Tô công tử này hơi bình tĩnh quá, vẻ kích động còn không bằng đứa trẻ bên cạnh. Nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, làm sao có người không khao khát trở thành bậc thầy thoại bản như Liễu Mộc đạo nhân chứ? Dù sau này thoại bản của Tô Du có thành tích ra sao, hắn cũng phải nhanh tay đóng dấu Phi Hoa thư phường lên, biến hắn thành người của Phi Hoa, tránh bị các thư phường đối thủ cướp mất.
Hỏa Diễm đạo nhân chính là người của đối thủ. Nếu không có Liễu Mộc chân nhân chống đỡ, Phi Hoa thư phường bọn họ đã bị dẫm bẹp dưới chân rồi.
Lý chưởng quầy đích thân đi lấy một bản hợp đồng. Tô Du nhận lấy, đọc kỹ. Ở kiếp trước, hợp đồng bá đạo quá nhiều, hắn không muốn gặp phải loại hợp đồng đó nữa.
Đọc xong, hắn hơi ngạc nhiên, hợp đồng này khá nhân văn, tất nhiên không phải ngay từ đầu đã chia phần trăm cao, mà là tăng dần theo doanh số bán hàng của thoại bản. Điều kiện ràng buộc là Tô Du không được dùng bút danh Tiêu Dao tán nhân để cung cấp thoại bản cho các thư phường khác.
Chỉ cần thù lao hợp lý, Tô Du cũng không muốn gây thêm chuyện, nên sau khi suy nghĩ một chút, hắn đồng ý ký hợp đồng.
Lý chưởng quầy thấy hắn sảng khoái như vậy, cũng không đưa ra yêu cầu gì thêm dựa trên bản hợp đồng, vui vẻ đóng dấu Phi Hoa thư phường lên. Hợp đồng có hiệu lực.
Tô Du mang theo mười lượng bạc ứng trước rời khỏi thư phường, để lại địa chỉ nhà họ La để tiện liên lạc. Tuy mười lượng bạc này vẫn chưa đủ để hắn trả nợ, nhưng hắn vui lắm, đây là khởi đầu. Chỉ cần thoại bản của hắn được yêu thích, thu nhập sẽ ào ào chảy vào túi.
Vui vẻ, Tô Du dẫn La Nhạc đi mua đồ ăn vặt để tự thưởng cho hai người, La Nhạc cũng vui mừng thay Tô Du.
Lý chưởng quầy nghĩ, đợi Trương nhị thiếu gia xem xong, hắn phải đích thân duyệt bản thảo, xem thử loại thoại bản nào có thể thu hút được Trương nhị thiếu gia. Mà trong phòng riêng, Trương nhị thiếu gia đang mải mê đọc, đến trà bánh cũng không buồn ăn uống. Khi hắn đọc đến đoạn nhân vật chính Cảnh Hi phá tan âm mưu của đối thủ, rời khỏi nơi ở của mình, chuẩn bị bước chân vào con đường tu tiên rộng lớn hơn, hắn liền nóng lòng lật sang trang tiếp theo. Đọc quá nhập tâm, sảng khoái đến nỗi nổi hết cả da gà.