Sắc mặt anh ta nghiêm trọng: “Chung cư Văn Hoa vừa xảy ra một vụ án mạng, cần phiền anh đến đó một chuyến.”
Nhạc Lăng Xuyên trầm ngâm, gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Anh quay sang nói với Phương Vân: “Tôi sẽ quay lại lấy tài liệu sau, giờ tôi đi trước.”
Phương Vân nhún vai, không để tâm.
Nhạc Lăng Xuyên sải bước lớn, vừa định rời khỏi văn phòng thì đột nhiên dừng lại.
Phương Vân khó hiểu nhìn, chỉ thấy anh quay người, chậm rãi quan sát trong phòng một lượt—
Chị Vân thì nhát gan, mấy đồng nghiệp khác cũng đã bốn, năm mươi tuổi rồi.
Cuối cùng, ánh mắt của anh dừng lại trên người Thẩm Thanh Diệp.
“Tiểu… Thẩm đúng không?” Anh hỏi: “Tôi nhớ em tốt nghiệp Đại học cảnh sát.”
Ánh mắt Thẩm Thanh Diệp thoáng lay động, cô chậm rãi ngồi thẳng người: “Đúng vậy.”
Anh lại hỏi: “Sợ thi thể không?”
Thẩm Thanh Diệp mơ hồ nhận ra điều gì đó, ánh mắt kiên định: “Không sợ.”
Người đàn ông khẽ cười, vẫy tay: “Đi theo tôi một chuyến.”
Đôi mắt Thẩm Thanh Diệp khẽ sáng lên, lập tức đứng dậy, nhanh chân chạy theo anh ra ngoài.
“Khương Trình và đội của cậu ấy đều đi bắt người rồi, đội một, đội hai cũng đang bận một vụ án, bây giờ đội ba chỉ còn mỗi tôi, không đủ người.”
Một tay Nhạc Lăng Xuyên xoay vô lăng, liếc nhìn cô gái đang ngồi ở ghế phụ, nói: “Tôi vừa gọi điện cho La Khai Dương, lát nữa cậu ấy sẽ tới. Đừng lo, em không cần làm gì đâu, chỉ là mấy việc vặt như ghi chép thẩm vấn. Nếu sợ thì cứ nói.”
Thẩm Thanh Diệp lắc đầu: “Không sợ.”
Nhạc Lăng Xuyên hỏi: “Lúc ở trường đã từng tiếp xúc với thi thể chưa?”
Thẩm Thanh Diệp: “Rồi.”
Nhạc Lăng Xuyên gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Chiếc xe jeep màu đen phóng như bay. Thẩm Thanh Diệp nhìn khung cảnh phía trước thay đổi liên tục, nét mặt điềm tĩnh, đột nhiên hỏi: “Anh Khương và mọi người… là đang xử lý vụ án gϊếŧ người liên hoàn trong đêm mưa đúng không?”
“Hả?” Nhạc Lăng Xuyên ngẩn người, phải mất vài giây mới nhận ra cô đang nói gì, anh đáp: “Đúng vậy.”
Thẩm Thanh Diệp tò mò nhìn anh: “Đã tìm được hung thủ chưa?”
“Gần như rồi.” Nhạc Lăng Xuyên gõ nhẹ các ngón tay lên vô lăng, nói: “Hiện tại tất cả bằng chứng đều chỉ ra anh ta. Chờ bắt được người về thẩm vấn nữa thôi, chắc không sai được.”
Thẩm Thanh Diệp khẽ gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Nhạc Lăng Xuyên lái xe rất nhanh, khoảng nửa tiếng sau, họ đã dừng lại dưới chân tòa nhà chung cư Văn Hoa.
Trước khi xuống xe, anh dặn dò: “Lát nữa vào hiện trường, không được đυ.ng chạm lung tung, cứ đi theo tôi.”
Thẩm Thanh Diệp gật đầu đồng ý.
———
Chung cư Văn Hoa, thực ra vốn là khu ký túc xá của một nhà máy từ thế kỷ trước được cải tạo lại. Tòa nhà có bảy tầng, năm tầng đầu là những căn hộ nhỏ, chủ yếu cho công nhân ngoài tỉnh thuê để ở. Hai tầng trên cùng là căn hộ rộng rãi hơn một chút.
Thẩm Thanh Diệp đứng dưới tòa nhà, ngẩng đầu nhìn bức tường loang lổ, xuống cấp, rồi liếc qua vài chiếc cục nóng điều hòa treo lác đác bên ngoài. Sau đó cô bước vào bên trong.
Hiện trường vụ án ở tầng hai, người báo án chính là hàng xóm của nạn nhân.
Theo lời kể của người này, bà ta và nạn nhân Chu Mỹ Hoa thường dậy cùng giờ và đi làm cùng nhau. Hàng ngày họ còn rủ nhau ra khu nhà vệ sinh chung để rửa mặt. Nhưng sáng nay, khi bà ta thức dậy, cửa nhà Chu Mỹ Hoa vẫn khóa chặt.