Dư Côi tối hôm đó ngủ ở phòng khách.
Cậu đã tắm rửa, thay đồ ngủ, bộ đồ ngủ hình khủng long bị ném vào giỏ đồ bẩn, giờ cậu mặc bộ đồ ngủ lụa màu xám đậm của Bùi Liệt.
Dư Côi nói: “Trơn quá đi, tôi có lăn xuống giường không đấy.” Giường cũng phủ lụa.
Bùi Liệt: “... Không đâu.”
“Ngài Bùi.”
“Ừm?”
“Tôi có thể ngủ cùng với Cục Than không?”
Bùi Liệt quay đầu lại, chỉ thấy Dư Côi một tay đỡ mông mèo, một tay ôm trọn con mèo vào lòng, tư thế rất chuyên nghiệp, nên Cục Than cũng được ôm rất thoải mái. Đầu tròn lông xù của nó tựa trên cánh tay của Dư Côi, hai cặp mắt tròn xoe, một lớn một nhỏ, cùng nhìn về phía hắn.
Bùi Liệt bị chứng sạch sẽ ám ảnh, mèo vừa rụng lông lại nghịch ngợm, cào chỗ này bới chỗ kia, hắn chưa bao giờ cho Cục Than vào các phòng khác.
“... Được thôi.”
... Cùng lắm thì đợi Dư Côi đi rồi bảo giúp việc thay toàn bộ đồ giường mới vậy.
“Cảm ơn ngài Bùi!”
Dư Côi reo lên một tiếng, ôm Cục Than chạy về phòng khách.
Suốt một đêm yên ắng, sau khi Dư Côi và Cục Than về phòng thì không thấy ra ngoài nữa.
Bùi Liệt: “…”
Hôm sau hắn dậy sớm, vừa đánh răng xong đã nhận được cuộc gọi của công nhân bên công ty nhà thông minh, báo tới thay khóa cửa. Hắn bước ra khỏi phòng, thấy Dư Côi vẫn chưa dậy, nhưng cửa phòng lại hé mở, Cục Than đang tự do đi ra đi vào.
Những con mèo thông minh đều biết mở cửa, Bùi Liệt tận mắt thấy Cục Than ngẩng đầu nhìn hắn một cái, rồi vọt thẳng vào phòng, móng vuốt cào lướt trên sàn gỗ phát ra tiếng cạch cạch.
“Cục Than...”
Bùi Liệt vô thức đuổi theo.
Dù thông minh thì mèo vẫn có chút thần kinh, ví dụ như chuyện mèo cứ chạy loạn suốt ngày, Bùi Liệt mãi cũng chẳng hiểu nổi. Cục Than dùng chân sau lấy đà đạp mạnh xuống sàn, bật người nhảy lên giường, chui tọt vào chăn từ khe hở bên chân Dư Côi.
Nhìn lại Dư Côi, cậu ngủ vạ vật bốn chân dang rộng, áo ngủ đã cuộn lên tận bụng dưới, chăn thì chỉ đắp được một nửa.
Sẽ bị cảm lạnh mất.
Trong lòng Bùi Liệt nảy ra ý nghĩ ấy.
Hắn theo phản xạ định với tay kéo áo cậu xuống, nhưng vừa giơ tay thì thấy trong chăn lấp ló một cái đầu mèo, Cục Than đạp lên bụng Dư Côi.
“Au...”
Mèo trưởng thành không hề nhẹ, diện tích bàn chân nhỏ nên áp lực lớn, đi không vững còn hay giương vuốt, Dư Côi bị đau đến tỉnh giấc.
“Ngài Bùi?”
Dư Côi giật mình bật dậy.
Bùi Liệt đang định lên tiếng, thì thấy cậu cúi đầu vén áo lên, tay quờ quạng tìm kiếm.
Bùi Liệt sững người, rồi lại thấy Dư Côi ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng mách tội với hắn: “Ngài Bùi! Cục Than đạp tôi!”
Cậu tức giận kéo áo vén cao, để lộ bụng nhỏ phẳng lỳ, in hằn một dấu móng mèo nhàn nhạt, còn có cả vết móng mèo cào ra. Theo nhịp thở, bụng cậu phập phồng, vết hằn như những con sóng ngang qua cơ bụng nhè nhẹ.
Cục Than đặt vuốt lên chân Dư Côi: “Meo.”
Bùi Liệt nói: “Nó xin lỗi rồi.”
Dư Côi ngẩng đầu nhìn hắn, thấy Bùi Liệt đang mỉm cười, hắn mặc đồ ngủ, tóc còn chưa chải, mềm mại rũ xuống, trông dịu dàng hơn bình thường rất nhiều.
“Bớt giận đi, cậu thích nghe xin lỗi mà.”
Dư Côi bĩu môi, kéo áo xuống, ôm lấy Cục Than vào lòng lần nữa.
“Thôi vậy, mèo con thì biết cái gì.” Cậu hào phóng hôn lên cái đầu đen nhánh của Cục Than: “Ực...”
Bùi Liệt rút mấy tờ giấy đưa cho cậu.
Dư Côi nhận lấy, che miệng phì phì nhổ lông mèo ra.
Bùi Liệt quay lưng lại, bật cười.
Công nhân rất nhanh đã thay xong khóa cửa, Dư Côi cũng về nhà mình. Bùi Liệt chuẩn bị đi làm, lúc ra cửa còn vỗ đầu Cục Than: “Được rồi, đi tìm...”
Hắn định nói đi tìm Dư Côi chơi đi, nhưng bỗng khựng lại, nhớ ra Dư Côi không còn ở đây nữa.
... Mà tại sao hắn lại nói chuyện với mèo chứ, mèo có hiểu đâu.
Cục Than nghiêng đầu, ngẩng lên dụi dụi tay chủ nhân.
Bùi Liệt chạm vào chóp mũi nó, rồi đứng dậy rời đi.
Dư Côi ở nhà làm cá mặn thêm một ngày, sau đó đi quay nốt chương trình thực tế lần trước bị gián đoạn vì rơi xuống nước. Quay xong, Lương Nguyệt báo cho cậu tin mới. Công ty đã nhận cho cậu một show cố định.
“Còn có một bộ phim tiên hiệp, tên là Minh Nguyệt Ký.” Lương Nguyệt nói: “Là…”
Cô ho nhẹ: “Là Giang tổng giới thiệu đấy, ngài ấy là một trong những nhà đầu tư.”