Dư Côi nghiêm túc lắng nghe, vừa nghe vừa nở nụ cười máy móc không chút cảm xúc, vẫy tay chào người hâm mộ. Từ khóe mắt, cậu lén liếc thấy một bóng dáng quen thuộc. Ánh mắt thoáng qua người nọ, nhận ra đối phương cũng đang nhìn mình với vẻ nửa cười nửa không, Dư Côi lập tức cứng người.
“Chị Nguyệt, cái người kia…”
Lương Nguyệt liếc nhìn: “Đó chẳng phải là người hôm trước…”
Dư Côi ho khan một tiếng.
Lương Nguyệt tưởng cậu quên, liền nhắc lại: “Giang Duật, người đứng đầu tập đoàn Vân Khải. Vân Khải là tập đoàn đầu ngành bất động sản, bao gồm đường sá, cầu cảng, điện lực…” Nhìn thấy Dư Côi không hiểu, Lương Nguyệt đơn giản nói: “Chỉ cần biết anh ta rất giàu là được. Thuộc loại giàu đến mức đứng trong top Forbes ấy.”
Dư Côi: “…”
“Làm bất động sản… sao lại dính đến thương hiệu trang sức…”
Lương Nguyệt đáp: “Không lẽ làm bất động sản thì phải đào đất ở ngoài?”
Ngừng lại một chút, thấy Dư Côi vẫn đầy vẻ mơ hồ, Lương Nguyệt đành kiên nhẫn giải thích: “Đó là một tập đoàn, dưới có nhiều công ty con hoạt động ở các lĩnh vực khác nhau. Hình như cách đây hai năm, Vân Khải vừa mua lại một loạt thương hiệu xa xỉ, trong đó có cả thương hiệu trang sức Kỳ Lân hôm nay. Chỉ cần làm anh ta hài lòng, muốn đặt thiết kế độc quyền cũng dễ thôi.”
Thấy Dư Côi nhíu mày, Lương Nguyệt kín đáo nhéo cánh tay cậu một cái, nhắc nhở: “Quản lý biểu cảm.”
Dư Côi đau đến hít một hơi, khẽ rên một tiếng, mắt ngân ngấn nước, ngoan ngoãn gật đầu.
… Sao lại sợ hãi đến mức này?
Giang Duật khẽ nhíu mày, nhìn người kia vội vã né tránh ánh mắt mình, vẻ mặt gã thoáng chút bất mãn.
Lúc ở trên giường dùng sức như vậy, sao bây giờ lại nhát gan đến thế?
“Giang tổng,” một người bên cạnh xun xoe tiến đến gần, “Dư Côi sắp vào hậu trường hóa trang rồi. Ngài có muốn đi cùng không?”
Giang Duật híp mắt, trả lời gọn lỏn: “Dẫn đường.”
Lương Nguyệt không hiểu tại sao Giang Duật lại theo vào hậu trường. Nhưng nghĩ đến chuyện một người vô danh như Dư Côi lại có thể nhận được hoạt động thương hiệu lớn thế này, chị dường như đã hiểu được đôi phần.
Dù vậy, thời gian sự kiện gấp rút, không có chỗ cho những chuyện khác. Giang Duật cũng không nói nhiều với cậu, chỉ vừa trò chuyện qua loa với bên thương hiệu vừa nhìn Dư Côi qua gương hóa trang.
Dư Côi giật nhẹ mí mắt, khiến chuyên viên trang điểm cầm bút kẻ mắt suýt nữa sợ đến quỳ xuống. Cô không dám nặng lời, chỉ cố cười nhẹ nhắc nhở: “Thầy Dư, nhắm mắt lại đi.”
Dư Côi run run nhắm mắt.
Trang điểm cần phù hợp với trang phục. Vốn đã sở hữu ngoại hình thanh tú, tinh xảo, Dư Côi khi được trang điểm kỹ càng lại càng toát lên vẻ lạnh lùng pha chút yêu mị hiếm thấy thường ngày. Cậu mặc sơ mi lụa trắng thắt dải lụa, bên ngoài khoác áo vest phong cách Anh. Cúc áo không cài, dải lụa buông lỏng, lộ ra chiếc vòng cổ kim cương sáng chói, tua rua bạc rủ xuống ngực, hòa hợp với làn da trắng mịn.
Khi nhà tạo hình đang cài ghim cài áo, Dư Côi ngửa đầu, nhỏ giọng nói với Lương Nguyệt: “Chị Nguyệt, chặt cổ tôi quá.”
Thứ bó quanh cổ cậu là vòng cổ kim cương cắt giác sáng, thiết kế kiểu choker, không quá chật cũng không quá lỏng, vừa khít.
Lương Nguyệt vỗ nhẹ vào eo cậu, trừng mắt: “Đừng có quê mùa. Loại vòng này phải thế mới đẹp.”
Dư Côi xụ mặt cúi đầu.
“Sao vậy?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên. Ừm… cũng không hẳn quen thuộc, ít nhất không khàn khàn như đêm hôm đó.
“Không sao đâu, Giang tổng.” Lương Nguyệt vội đáp: “Sắp xong rồi.”
Giang Duật không trả lời, quay sang hỏi Dư Côi: “Sao vậy?”
Dư Côi không nghĩ nhiều như Lương Nguyệt. Cậu chỉ sợ mất mặt hoặc làm hỏng hợp tác. Cậu thật sự khó chịu, nhíu mày nhìn Giang Duật, nói: “Cái vòng cổ này làm nghẹt thở.”
Lương Nguyệt: “…”
Đúng là góc nhìn khác biệt. Phía bên thương hiệu thì răm rắp nghe lời Giang Duật. Gã tùy ý chọn một chiếc vòng khác rồi ra lệnh đổi cho cậu.
Chỉ khi thay vòng mới, Dư Côi mới dễ chịu hơn, nở nụ cười nhẹ: “Cảm ơn Giang tổng.”
“Ừ.” Giang Duật nhạt giọng: “Tối cùng ăn cơm.”
Dư Côi: “…”
Ăn cơm gì chứ, hai người họ thân lắm sao??
… Sớm biết vậy thì cậu thà để choker siết chết mình còn hơn phải nhận ân huệ của gã.