Bùi Liệt nghĩ, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, lại vừa bị ấm ức. Nếu muốn gì đó… cho một ít cũng chẳng sao. Dù sao cũng là nghệ sĩ công ty mình, ngoài việc phân cho cậu xe và nhà giống tiêu chuẩn của các nghệ sĩ khác, hắn đúng là chưa cho thêm ưu đãi gì.
“Vẫn tính.” Bùi Liệt khẽ gật đầu.
Rồi liền nghe thấy Dư Côi rành rọt từng chữ: “Bắt anh ta xin lỗi!”
“Đối mặt xin lỗi!”
Bùi Liệt: “… Chỉ vậy thôi?”
Dư Côi sững lại, dường như cảm thấy yêu cầu của mình có phần dễ dãi quá từ phản ứng của Bùi Liệt, lại do dự: “Vậy… quỳ xuống xin lỗi?”
Bùi Liệt: “…”
Hắn xoa trán: “Được rồi, cậu nghỉ ngơi cho tốt.”
Bùi Liệt đứng dậy định đi, lại bị kéo tay giữ lại. Hắn cúi đầu nhìn, Dư Côi đầy ấm ức giữ chặt tay hắn, ngón tay trắng muốt bám vào mu bàn tay hắn.
“Ngài Bùi —”
“Nghỉ ngơi cho tốt.” Bùi Liệt nói, dừng lại một chút rồi bổ sung: “Ngày mai dậy nghe xin lỗi.”
Lúc này Dư Côi mới vui vẻ, ngoan ngoãn chào hắn: “Tạm biệt ngài Bùi!”
“Ừ.”
“Ngài Bùi nghỉ ngơi tốt nhé! Mai cùng nhau nghe xin lỗi!”
“…”
Tất nhiên Bùi Liệt không rảnh rỗi như thế, hôm sau hắn không đến. Người chịu trách nhiệm trực tiếp với công ty giải trí là Sở Hoài Dương đến điều phối và giải hòa.
Khi nhận cuộc gọi của Sở Hoài Dương, Bùi Liệt nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ sát đất, dường như xuyên qua cả bầu trời thấy được khuôn mặt Dư Côi cười rạng rỡ, giọng hắn vô thức chậm lại vài phần: “Cậu ta vui rồi?”
“… Không chỉ vui đâu, cậu ta nhảy cẫng lên rồi.”
Nghe ra cả Sở Hoài Dương cũng hơi bối rối, Bùi Liệt mím môi, giữ nụ cười trong một vòng cung nhỏ.
“Ừ, bảo bệnh viện chăm sóc tốt, không cần vội đi làm lại.”
“Được, tôi hiểu.” Sở Hoài Dương nói, cẩn thận bổ sung: “Bùi tổng, Dư Côi bảo tôi xin số liên lạc của ngài…”
“Cho cậu ta.”
[Tôi phục thật rồi.] Dư Côi oán thán với hệ thống: [Nguyên thân rốt cuộc làm gì mà ngay cả số của kim chủ cũng không có.]
[Không biết đâu.] Hệ thống lè nhè nói: [Lần này là xuyên qua khúc giữa, không có diễn biến trước đó, chỉ có phần giới thiệu bối cảnh thôi.]
Dư Côi cười lạnh: [Vậy đều là lỗi của cậu!]
口口: […]
Yêu cầu kết bạn nhanh chóng được chấp nhận. Dư Côi cúi đầu nhìn WeChat, tên của Bùi Liệt chính là tên thật của hắn, ảnh đại diện là một con mèo đen.
Dư Côi nhanh chóng đổi avatar của mình thành một con mèo trắng rồi nhắn tin: [Ngài Bùi, buổi sáng tốt lành!]
Avatar trong danh sách vẫn là một con gấu trúc nhỏ màu nâu lè lưỡi, nhưng khi nhấp vào lại thành mèo trắng mắt xanh. Bùi Liệt lướt ngón tay trên màn hình một hồi, không hồi đáp.
Lát sau nhìn điện thoại, Dư Côi cũng không nhắn thêm gì.
Bùi Liệt: “…”
Hắn úp điện thoại xuống bàn, bắt đầu làm việc.
Vì vụ việc lần này, Dư Côi được nghỉ ba ngày, Trần Viên đưa cậu về nhà nghỉ ngơi.
Trần Viên nói căn nhà mới này là do Bùi Liệt tặng, nhưng Dư Côi tìm khắp nơi vẫn không thấy sổ đỏ.
Nhìn quanh căn hộ, đúng là mới toanh, nằm trong khu chung cư cao cấp, đầy đủ thiết bị nhà thông minh, lại ở tầng cao với tầm nhìn rất đẹp. Nhưng dù mới dù đẹp thế nào thì vẫn chỉ là căn hộ, không phải nhà lớn cũng chẳng phải biệt thự.
“Chậc… thuê thôi.” Dư Côi bĩu môi: “Keo kiệt.”
Trần Viên sau khi trò chuyện mới biết xe và nhà đều là tiêu chuẩn phân phối cho nghệ sĩ trong công ty, anh ta không dám nói gì, tìm cớ chuồn đi.
Dư Côi đi một vòng quanh nhà, rồi thả mình xuống sofa.
Hóa ra không phải riêng mình cậu có, các anh em khác cũng có.
Cậu lại thấy tủi thân, rút điện thoại nhắn tin cho Bùi Liệt.
[Ngài Bùi, buổi tối tốt lành!]
[Căn nhà mới đẹp quá.]
Kèm theo đó là một bức ảnh chụp cảnh đêm.
Bùi Liệt vừa ngồi lên xe sau khi tăng ca đã thấy tin nhắn này. Tài xế hỏi: “Bùi tổng, ngài về nghỉ ở đâu?”
Dưới danh nghĩa của Bùi Liệt có rất nhiều bất động sản, nhưng hắn thường ở hai nơi chính. Một là ở khu Linh Long Loan, gần công ty, tiện cho công việc. Hai là khu nghỉ dưỡng Chiêu Dao Sơn, nơi cha mẹ hắn xây một trang viên rộng gần nghìn mẫu. Nhưng từ sau khi cha mẹ qua đời, hắn không thường về nữa, chỉ khi cần thư giãn hoặc tránh xa công việc mới đến đó.