Mấy người Thẩm Nặc nghe mà kinh hồn bạt vía, trong lòng lại âm thầm tán đồng lời bọn họ nói, không chỉ mấy người Lý sư tỷ may mắn, mà ngay cả chính bọn họ, vận may cũng cực kỳ tốt, nếu không cũng sẽ không phát hiện ra Tử Quỳnh Hoa cùng thi thể yêu thú tam phẩm, quả thực là đồ dâng tận cửa, hơn nữa còn không có bất kỳ yêu thú nào đến quấy rầy bọn họ.
Tuy rằng cảm kích Lý sư tỷ đã dẫn bọn họ vào sâu trong Vách Đá Lá Đỏ, nhưng vẫn nhất trí giấu kín chuyện Tử Quỳnh Hoa cùng thi thể yêu thú, lòng người là thứ không thể đem ra đánh cược, bọn họ hoàn toàn không có khả năng thắng được bốn người Lý sư tỷ.
Sau khi thả lỏng, mọi người mới phát hiện tiểu yêu thú đang được Thẩm Tự ôm trong lòng, phải nói, tiểu yêu thú được tắm rửa sạch sẽ cuộn tròn trong lòng Thẩm Tự, chỉ là một cục bông nhỏ như vậy, vô cùng đáng yêu, đặc biệt là những người thích lông xù, Lý sư tỷ và Ngôn sư tỷ đều không khống chế được tay mình, đưa tay ra muốn vuốt ve một chút.
Tiểu yêu thú đang ngủ say, đột nhiên mở mắt, lông trên người dựng đứng, đồng thời lộ ra móng vuốt giấu kín, ý tứ rất rõ ràng là nếu tay hai người chạm vào nó sẽ bị cào một cái.
"A, tiểu gia hỏa này lanh lợi vậy sao? Cả việc để chúng ta chạm vào cũng không chịu?"
"Phi Phi, cậu mau nhìn xem, sau khi mở mắt ra càng đáng yêu hơn, đôi mắt màu vàng kim, nhìn nó đang trừng mắt với chúng ta kìa, đôi mắt tròn xoe!" Trái tim Ngôn Nghiên sắp bị tiểu yêu thú làm tan chảy rồi, suýt chút nữa hét lên, kích động nói với Lý sư tỷ.
Thẩm Tự vội vàng an ủi tiểu yêu thú đang hoảng sợ, giải thích với hai vị sư tỷ: "Tiểu yêu thú nhát gan, ngoài tôi ra, mấy người Thẩm Nặc cũng không cho chạm vào, hơn nữa nó bị thương, vết thương trên người vẫn chưa lành."
Hai vị sư tỷ tiếc nuối không thôi, vô cùng đáng tiếc thu hồi móng vuốt đang đang muốn hành động của mình: "Thẩm Tự, cậu tìm nó ở đâu vậy? Đây là yêu thú nhất phẩm phải không, sao lại chạy đến chỗ sâu như vậy?"
Ngôn Nghiên không cần Thẩm Tự giải thích đã tự mình não bổ: "Có lẽ là vô tình xông vào, chính vì quá yếu, nên mới bị yêu thú khác làm bị thương phải không, Thẩm Tự, cậu phải chăm sóc nó thật tốt, sau này tôi và Phi Phi có thời gian sẽ đến xem nó, biết đâu có thể bồi dưỡng tình cảm, để chúng tôi sờ một cái."
Hai vị sư huynh họ Phùng và Niếp không thể hiểu được suy nghĩ của các nữ học viên, chẳng qua là một con yêu thú yếu ớt, có gì đáng để coi trọng chứ? Không ngờ Thẩm Tự cũng là người mềm lòng như vậy.
Một người nói: "Phi Phi, lát nữa chúng ta ra vòng ngoài, có thể bắt sống vài con yêu thú nhỏ dễ thương mang về nuôi."
Người kia phụ họa: "Đúng, đúng, nếu Ngôn Nghiên thích, lát nữa chúng ta bắt thêm vài con là được."
Lý Phi Phi khinh thường bọn họ: "Cái này phải xem duyên phận, bây giờ chúng tôi đã thích con tiểu yêu thú này rồi, không thấy nó đáng yêu thế nào sao, lông xù muốn xoa bóp một cái, móng vuốt nhỏ muốn véo véo, thú nhãn màu vàng kim đặc biệt đẹp."
Nào ngờ ngay sau đó Lý Phi Phi bị tiểu yêu thú liếc mắt khinh thường, sau đó vẫy vẫy cái đuôi dài, xoay người trong lòng Thẩm Tự, dùng mông đối diện với Lý Phi Phi và những người khác.
Ngôn Nghiên kích động kêu lên: "Thấy chưa, thấy chưa, càng đáng yêu hơn nữa, sao có thể đáng yêu như vậy chứ?"
Hai vị sư huynh họ Phùng và Niếp chỉ có thể bất đắc dĩ trợn trắng mắt, mấy người Thẩm Nặc nhìn mà phốc cười, dọc đường đi đã sớm nhìn ra, hai vị sư huynh là người theo đuổi hai vị sư tỷ, nhưng vẫn cần phải cố gắng hơn nữa.
Lúc về mất nhiều thời gian hơn lúc đi, bởi vì Lý sư tỷ đã dẫn Thẩm Tự và những người khác đi đường vòng, đến mấy địa điểm quen thuộc để hái linh thảo và săn yêu thú, có Lý sư tỷ và những người khác hỗ trợ, cũng không gặp phải yêu thú vượt quá thực lực của bọn họ, vừa rèn luyện thực lực, vừa tăng thêm thu hoạch, lúc ra khỏi Vách Đá Lá Đỏ, bốn người Thẩm Tự tuy rằng trông thảm hơn mấy người Phùng sư huynh, nhưng tâm trạng lại rất tốt, chuyến đi này thu hoạch được rất nhiều.
Trở lại học viện, bọn họ liền đi thẳng đến nhiệm vụ đường, nhìn thấy bộ dạng của bọn họ, cũng không có ai cười nhạo, bởi vì ai cũng biết bọn họ đi làm nhiệm vụ, chỉ cần nhìn thấy bao tải đầy ắp của bọn họ, liền biết thu hoạch không nhỏ, đây không phải là ai cũng có thể làm được, chỉ có thể hâm mộ mà thôi.
Bốn người Thẩm Tự lấy hết những thứ thu hoạch được ra, để cho nhân viên công tác tính toán điểm cống hiến.
Nhìn thấy một đống linh thảo nhất nhị phẩm cùng bộ phận yêu thú lộn xộn, nhân viên công tác kinh ngạc nhìn bọn họ nói: "Thu hoạch không tệ nha, đây là có người dẫn các cậu đi phải không?"